Gabrielle can thiệp vào một vụ giết người.
Cô những muốn có chút náo động để tâm trí mình thoát khỏi mọi nỗi phiền muộn, nhưng hẳn cô không hề mong phải giương mắt chứng kiến điều kinh hoảng đến thế này.
Con đường mòn bắt đầu trở nên khá bằng phẳng, thực tế là tiếp thêm hăng hái cho người đi. Sau khi nghiêm túc hôn lên gò má đầy râu của cha cô và chúc ông một chuyến đi tới chào hỏi thị tộc Buchanan, cô buộc mình phải cước bộ từ từ, không được chạy, để tới chỗ buộc con ngựa tên Rogue. Cô thậm chí còn cho phép anh lính Stephen đỡ cô ngồi lên yên. Rogue cao hứng tung vó, biểu lộ rằng nó sẽ sớm được phép phi vun vút trong gió lộng.
Chắc hẳn Nam tước Geoffrey đang dõi theo, Gabrielle đóng vai một cô thiếu nữ nhu mì và sẽ không để Rogue phi nước đại theo như thói quen của con ngựa mạnh mẽ này. Cô buộc nó bước từng bước chậm rãi, thong dong. Cô có cảm giác cha biết đích xác điều cô đang làm, và vì thế cô giữ mãi nụ cười trên môi lúc quay đầu vẫy tay chào ông lần cuối trước khi khuất dạng.
Bắt đầu tự do tự tại để thực hịện những việc mình thích, Gabrielle nới lỏng dây cương và nhẹ nhàng thúc Rogue. Con ngựa phi nước đại cho đến khi cả hai tới được đỉnh đồi gần nhất, Gab cảm thấy mình như đang bay lơ lửng trong không trung. Cô cười toe toét với niềm hứng khởi. Mọi ưu phiền đè nặng trong cô dần dần tan biến vào hư không.
Như thường lệ, Stephen luôn dẫn đầu. Christien và Lucien sát cánh hai bên, cùng với Faust, ít tuổi nhất, cưỡi ngựa phía cuối bọc hậu cho cô. Bốn người lính như thể anh em một nhà, ngoại hình giống nhau với mái tóc vàng hoe, mắt xanh, làn da sạm đi vì sương gió. Họ ăn mặc cũng giống nhau, trong bộ đồng phục lính, tất cả đều đen tuyền, nhưn g với một biểu tượng nhỏ xíu khó nhận biết in hình cung điện St. Biel ngay phía trên trái tim của họ.
Dù vậy, tính cách của họ khá là đối lập. Có lẽ vì lớn tuổi nhất và chỉ huy cả ba người hậu vệ kia, Stephen lúc nào cũng nghiêm nghị và hiếm hoi mới nở nụ cười. Christen bộc lộ bản thân nhiều hơn và là kẻ dễ bị chọc giận nhất; Lucien bản tính hài hước, còn Fause thì bình bình.
Mọi người đều nói tiếng mẹ đẻ của họ. Giống như Gabrielle, ai cũng hiểu và nói được tiếng Gaelic, song họ không hồ hởi cho lắm.
Gabrielle biết cô may mắn đến thế nào mới có được lòng trung thành của bốn người đàn ông này. Họ đã là những người bảo hộ cho cô trong suốt cuộc đời. Họ che chắn khi bản tính phiêu lưu của cô khiến cô lâm vào những tình huống hiểm nghèo, và giữ bí mật cho cô – thậm chí cả với cha cô khi cô không muốn ông phát hiện ra những cuộc lẩn trốn lén lút của mình. Sự an toàn của cô luôn là mục tiêu trọng yếu của họ, nhưng cô cũng đánh giá cao sự tin tưởng của bọn họ.
Có nhiều lúc họ cứu cô thoát khỏi cơn nguy khốn, thậm chí còn mạo hiểm sinh mạng của chính họ vì cô.
Chỉ tháng trước thôi Faust đi cùng bảo vệ cô tới chợ làng. Cô đang bước thong dong qua các quầy hàng thì 2 kẻ say rượu bắt đầu sán lại, điệu cười lộ rõ ý định dâm đãng của chúng. Giây phút chúng đi về phía cô, Faust bước thẳng lên che chắn cho cô và hạ đo ván hai kẻ đó nằm thẳng cẳng trên mặt đất trước khi chúng hiểu được chuyện gì đã xảy ra.
Cô cũng nhớ lại một sự việc xảy ra vào năm ngoái. Cô đang đi về hướng chuồng ngựa của cha để ngắm con ngựa con mới đẻ. Ngay khi vừa đến khúc quanh, sợi dây thắng xe đột ngột đứt tung ngay trên đỉnh đồi, khiến cả khung xe lật nghiêng lao xuống chỗ cô với một tốc độ khủng khiếp. Cô không quay lại để thấy được nó lao tới trước khi Chriten nắm lấy vai và lăng cô ra khỏi đường đi của nó, chấp nhận bánh xe va vào một bên chân mình.
Mắt cá của anh thâm tím lại và sưng phồng lên đến mức hàng tuần lễ vẫn còn chưa nhúc nhắc nổi.
Cô co rúm cả người khi nghĩ đến những rắc rối mà cô đã gây ra cho bốn người lính vững vàng này, nhưng rồi cô lại mỉm cười nhớ đến những lần khác khi họ phải ở đó để trông chừng cho cô.
Có những đêm khi còn là cô nhóc nhỏ xíu Stephen đã canh chừng cho cô lẻn khỏi buồng ngủ và lắng nghe những nhạc công chơi nhạc trong sân. Cô cũng nhớ một buổi chiều, bất chấp những lời căn dặn của cha, cô cùng cô bạn Elizabeth leo lên một cây dương liễu ngay cạnh bờ sông và ngã tùm xuống làn nước đục ngầu. Lucien đã vội vã đưa các cô bé tới bếp để rửa ráy và thay váy áo mới trước khi Nam tước Geoffrey phát hiện ra.
Và cô không quên được lúc lên 9 tuổi, một đám những kẻ lang thang rách rưới hạ trại ngay trên bãi cỏ cạnh khu lâu đài của cha mình.
Cô được cảnh báo phải tránh xa bọn họ, nhưng lại phẫn nộ cảm thấy rằng những vị khách đó nên được đối xử cho tử tế. Đầu bếp đã nướng xong xuôi những cái bánh tart dâu tây dành cho bữa tối, và vì thế Gab đợi cho đến khi chúng được đặt trên bậu cửa sổ mở toang để làm nguội và rồi gom hết vào trong váy.
Cô vui sướng nhìn những vị khách ăn ngấu nghiến bữa tiệc chiêu đãi với khẩu vị ngon lành, và còn nấn ná, thậm chí còn chấp thuận lời mời cưỡi ngựa cùng họ một lúc mà không hề quay lại để thấy Christen và Lucien đứng cách sau đó 10 feet với hai tay vòng quanh ngực và nét mặt quàu quạu. Khi người hầu gái của cô thắc mắc về những vệt bẩn lạ thường trên chiếc váy vào buổi tối ngày hôm đó, hai cận vệ không hề đả động tới sự bất tuân của cô, nhưng sau đó lúc ở riêng với cô bé, họ cảnh cáo cô về những việc tệ hại có thể xảy ra trên đời.
Christen và Faust là hai thành viên mới nhất được phái đi bảo hộ cho cô, còn Stephen và Lucien đã ở bên cạnh cô lâu đến mức không còn nhớ nổi. Trải qua những điều quan trọng, kể cả những việc thông thường, những sự kiện xảy ra trong cuộc đời, bên cạnh cô luôn có một hoặc hơn một người bọn họ. Thậm chí trong những phút giây sa sút nhất, họ luôn ở đó. Khi mẹ cô chuyển bệnh nặng và Gab một lần nữa bị triệu hồi đến bên giường, Gab biết tận trong thâm tâm cô rằng cuộc viếng thăm này sẽ là lần cuối.
Hai ngày dài buồn đau, cô và cha ngồi bên người phụ nữ hấp hối, nắm chặt tay và vuốt ve trán bà. Đám người hầu cùng các thầy thuốc đến rồi lại đi, nhưng bên ngoài cánh cửa phòng ngủ, mỗi phút giây trôi qua trong từng ấy thời gian, cả bốn cận vệ của Gab đều đứng đó im lặng thức canh. Không một ai rời vị trí.
Giờ đây khi Gab cưỡi ngựa cùng họ đến Finney"s Flat, hồi tưởng lại những việc họ đã làm cho cô, cô thốt lên một lời cầu nguyện đầy biết ơn dành cho những người bạn thân yêu của mình.
Stephen cắt đứt dòng hồi tưởng khi anh rẽ sang phía đông. Gab nối bước theo. Sau khi những con ngựa phi đều, cô ghì cương chậm lại. Khung cảnh xung quanh cô đầy hiểm trở và phủ một lớp màu xanh lá cây rực rỡ. Những bụi cây thạch nam tím nhạt, cây anh thảo trắng mọc lan khắp các ngọn đồi. Cha cô đã bảo rằng mọi thứ ở Scotlen đều rất đẹp, nhưng Gab, ánh mắt đảo một vòng khắp vùng đất rộng mênh mông, lại nghĩ cao nguyên này mới thật lộng lẫy.
Càng lên cao, khí trời càng trở nên lạnh giá. Rặng thông rậm rạp, và gió lạnh mơn man trên khuôn mặt cô.
Họ leo gần hai tiếng đồng hồ thì đột ngột lên tới đỉnh. Stephen đã quan sát toàn cảnh và giải thích với Gab rằng thật sự chỉ có một con đường duy nhất dẫn tới nơi họ cần đến.
"Vì chúng ta đang đi từ phía bắc, con đường chính sẽ thẳng ngay trước mặt, nhưng như cô thấy đó, con đường vướng nhiều cây cối, ngựa của chúng ta khó mà qua được. Dù sao thì cũng phải xoay xỏa thôi."
"Thế nếu chúng ta không thể?" Christien hỏi.
"Thì chúng ta sẽ đi đường khác." Lucien đáp lời.
"Finney"s Flat ở phía bên kia đám cây này ư?" cô hỏi.
"Đúng, công nương."
Cô đưa tay che mắt khỏi ánh nắng mặt trời và hết nhìn phía đông lại sang phía tây. Những rặng cây dường như cứ trải rộng ra xa khuất cả tầm mắt. Cao nguyên này quả là rộng lớn.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!