Chương 46: (Vô Đề)

Khoảng thời gian chờ đợi thật khổ sở. Dường như đối với Gabrielle thì cả nửa buổi tối trôi qua kể từ khi cô đi tắm gội. Chiếc bồn tắm đã được mang ra khỏi phòng, chăn đệm trên giường cô đã được lật, và hai khúc gỗ to tướng được cho thêm vào trong lò sưởi đang cháy bừng bừng.

Mỗi phút tưởng chừng dài như cả tiếng đồng hồ, nhưng do tóc cô vẫn còn uớt nên không thể vấn lên được cho đến khi nó khô hẳn.

Gabrielle mặc chiếc váy ngủ trắng của cô – một cái váy lụa rất đẹp viền vàng và những dải màu bạc theo trên viền cổ. Cô đã múôn mặc chiếc váy xanh, nhưng nó lại nhăn nhúm quá mức khi lôi từ trong rương ra. Cô nhẹ nhàng tròng chiếc váy vào và ngồi trước lò sưởi để rũ tóc cho khô. Căn phòng thật ấm áp và khô ráo, sau một ngày dài đầy khủng hoảng, cô hẳn đã kiệt sức. Nhưng không, cô vẫn hoàn tòan tỉnh táo và đang trong tình trạng khiếp sợ.

Anh giờ đang ở đâu?

Anh đã nói không thể chờ được để có cô. Thực tế thì đám cưới đã diễn ra sớm hơn cả anh mong đợi, nhưng giờ họ đã kết hôn. Anh không phải đã thay đổi quan điểm rồi sao?

Mỗi tiếng động vang lên đều khiến dạ dày cô nhộn nhạo vì lo lắng và sợ hãi. Trong lúc tiếp tục chải mái tóc còn ẩm của mình, cô cô gắng nghĩ đến những chuyện ít khiếp đảm hơn. Hôm nay thời tiết thật đẹp, và cái bánh nhân thịt mà cô đã ăn trong bữa tối cũng khá là ngon lành.

Cái gì làm anh lâu lắc vậy nhỉ? Có phải những lời thỉnh cầu của cả thị tộc còn quan trọng hơn cả cô, thậm chí ngay lúc này đang là tối tân hôn của hai người bọn họ?

Ôi trời, cô mong ước làm sao quẳng được chuyện này sang một bên và giải quyết cho xong chuyện. Cô đã được nghe đầy lỗ tai vừa tò mò vừa khiếp sợ. về sự đụng chạm thể xác giữa một người đàn ông và một người bà.

Cô quyết định so sánh nó với ngón tay bị trật khớp của mình. Lúc cô lên 9, Gabrielle bị ngã từ tảng đá mà cô đang trèo lên. Ngón tay út tạo ra một tiếng khục kì cục và vẹo đi thành một hướng dị hợm. Cơn đau dội lên như thể bị cả một tổ ong bắp cày xông vào tấn công, nhưng cha cô thì biết đích xác phải làm gì. Trong lúc Stephen giữ cô ngồi yên, cha bẻ ngược ngón tay lại và cơn đau lập tức biến mất.

Cô biết chuyện gì sẽ xảy ra và đã vô cùng khiếp hãi, nhưng một khi nó kết thúc, cô không cần phải lo lắng thêm nữa.

Trong chừng mực hiểu biết của cô, thì hành vi kết hôn quá giống như thế này: sợ hãi, đau đớn, quên tiệt đi hết.

Khi cánh tay cô bắt đầu nhức mỏi, cô thả chiếc lựơc xuống. Tóc quấn thành lọn sau lưng cô, những dải tóc dài mựơt. Cô nhìn đăm đăm xuống sàn nhà và tìm cách tập trung vào một thứ gì đó dễ chịu. Một ít nước từ bồn tắm tràn ra. Cô đã gom lại, nhưng vẫn còn lưu những vệt ẩm ướt trên sàn nhà. Cô nhìn chúng chầm chậm mờ đi.

Colm đã quên mất cô?

Hãy nghĩ về những điều tốt đẹp nào, cô tự nhắc bản thân mình. Hoàn toàn không cần thiết phải làm rối tung lên.

COlm đã rất hài lòng với kho muối làm quà của cô, và cả ngạc nhiên nữa. Gabrielle đột ngột nhận ra cô đã quên không báo cho anh rằng một lượng muối nữa còn đang được chuyển tới, và bằng này sang năm anh sẽ có hơn cả là đủ cho toàn bộ thị tộc của mình trong một khoảng thời gian dài. Anh sẽ có nhiều hơn mức nhu cầu cần thiết.

Cô không quan trong đối với anh sao?

Gabrielle cảm thấy mình đang trở nên ủy mị. Có lẽ Colm chỉ là lịch sự khi nói anh muốn cô. Còn cô thì đã quăng mình vào anh. Nhưng không, anh sẽ không làm điều đó, cô quyết định. Colm hoàn toàn trung thực. Anh sẽ không nói dối chỉ để tỏ ra mình lịch thiệp. ANh không mất thời giờ vào việc nghĩ ngợi xem một người phụ nữ cảm thấy như thế nào. Cô ngờ rằng anh chưa từng nghĩ đến chuyện đó.

Những giọt nước xuất hiện trong mắt cô, và cô biết nếu cô không làm gì đó, chẳng sớm thì muộn cô sẽ suy sụp.. Gabrielle ít khi khóc lóc, nhưng một khi đã vậy, phải mất rất nhiều thời gian cô mới ngừng lại được. Cô sẽ thoát ra khỏi nổi đau đớn và chuyện nhức đầu mà cô từng chịu đựng. Từ khi rời khoỉ Welllingshire, danh sách những chuyện đau đầu của cô tăng lên rõ rệt, và cô ước tính sẽ phải khóc mất cả tuần mới thoát khỏi tình trạng này mất.

Việc tập trung vào những điều dễ chịu chẳng có tác dụng gì. Cô cần phát tiết ra.

Sao Colm dám đối xử với cô như thế. Cô thở dài ngay sau đó vì nghĩ thế cũng chẳng tác dụng. Người đàn ông này đã để cô mang họ anh và cả sự bảo hộ của anh nữa, và anh không hề đòi hỏi phải đền đáp lại. Không, cô không tài nào giận dữ nổi. Việc bắt cô phải chờ đợi thật là thô lỗ, nhưng không quá đáng cho lắm.

Đầu óc cô chuyển đến hình ảnh ngài công sứ của nhà vua. Với cuộn giấy da và sự ngờ vực của ông ấy đã đặt cô vào tình thế phải ăn năn hối lỗi. Dù vậy, ông ấy chỉ làm theo lệnh của Vua John, và, thật ra thì, ông là một người hòa nhã. Cô không thể đổ lỗi cho vị sứ giả này hoặc khinh thường ông chỉ vì đã lặp lại những lời mà ông buộc phải truyền đạt.

Joan. Ngừơi đàn bà này mới đanh đá làm sao chứ! Ánh mắt cô ta nhìn cô tỏ vẻ khinh bỉ khi cô ta thách thức Gabrielle. Có phải cô ta nghĩ rằng tất cả những gì cô ta phải làm là thông báo rằng cô ta sẽ kết hôn với Colm, và việc đó sẽ được thông qua? Có phải cô ta mong đợi Gabrielle rũ xuống như một con gà chết trước mặt cô ta? Hay co rúm lại? Cô ta dám! Cũng đúng thôi, cô ta là một người đàn bà đanh đá và một kẻ phá rối đáng ghét.

Giờ mắt Gabrielle không còn sũng nước nữa. Nếu như Joan bước vào phòng cô ngay lúc này, Gabrielle có lẽ sẽ túm ngay lấy cây lược và quật cô ta lia lịa. Hình dung việc này khiến Gabrielle nở nụ cười.

Đó. Cô đang cảm thấy khá hơn rất nhiều rồi.

Tiếng bước chân vang lên ngoài hành lang.

Colm. Ôi Chúa ơi, cuối cùng thì anh cũng đến với cô.

Cô nhảy dựng lên, sau đó lại ngồi xuống, rồi lại đứng lên. Cô nên đứng trước lò sưởi, hay nên ngồi bên cạnh giường? Anh có mong cô lủi vào trong đám chăn gối kia không?

Cô quyết định chờ bên lò sưởi. Cô cũng dứt khoát cho là quan trọng phải nhớ để mà thở. Cô đang nín thở đến hoa cả mắt.

Nỗi khiếp đảm… cơn đau…. bị quên đi hết.

Colm gõ lộc cộc lên cánh cửa, chờ một giây, sau đó mở tung ra và bước vào. Anh đứng khựng lại khi nhìn thấy cô.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!