Colm nắm chặt bằng chứng bằng hai tay, và anh vẫn không thể nào tin nổi. Có thể nào? Gabrielle đã có mặt tại Finney"s Flat, và cô đã chứng kiến hành động tàn bạo đó?
Gabrielle ngọt ngào và cao quý của anh đã lắp mũi tên vào cung, và bắn tên khốn đó ngay giữa ngực.
KHông, cô không thể làm được điều đó. Cô không có bản tính giết người.
Thế nhưng bằng chứng lại đang nằm trong tay anh.
"Colm này, có chuyện gì với anh vậy?" Liam thắc mắc. "Anh cứ nhìn chằm chằm vào cái mũi tên gãy đó một lúc lâu rồi đấy."
Tâm trí đang rối beng, anh không trả lời em trai. ANh nhớ cách Gabrielle đã đứng phắt lên để bảo vệ cho linh mục khi anh bị kích động trong việc bảo họ làm thế nào mà Liam lại đến được tu viện.
Cô đã ở đó… và đội cận vệ của cô cũng vậy. Có phải Stephen hoặc một người trong số họ đã dùng tên của cô để giết người không? Chà, đó chính là điều hẳn phải xảy ra. Gabrielle không đủ dũng khí tước đi mạng sống của bất kì ai.
Colm gọi Maurna tới, nhờ bà báo cho Gabrielle biết anh muốn nói chuyện với cô. NGười quản gia nhận thấy cái nhìn trong đôi mắt lãnh chúa và mau chóng làm theo lệnh anh. Điều gì đó đã khiến tâm trạng anh kích động, và bà mong làm sao Lady Gabrielle không phải là nguyên do. Cô tiểu thư cao quý này sẽ buồn chết mất nếu như lãnh chúa cao giọng với cô.
Maurna gõ cửa phòng Gabrielle. "Lãnh chúa đang chờ nói chuyện với cô đấy."
Người quản gia mở cửa và bước vào. Gabrielle ngồi trên giường với đồ khâu vá của cô đặt trong lòng.
"Tiểu thư, tôi nghĩ có chuyện xảy ra rồi. Lãnh chúa không vui vì điều gì đó. Tôi sẽ không để anh ấy chờ cô lâu đâu."
Mauran tiếp tục thì thầm lời khuyên nhủ khi bà theo cô chủ của mình xuống dưới lầu. "Nếu anh ấy có thét lên thì cô cũng đừng để tâm nhé. Anh ấy sẽ không làm đau cô đâu."
"Anh ấy có bao giờ gào thét với bà không, Maurna?"
"Không, nhưng lúc nào tôi cũng lo anh ấy làm thế. Tôi gần như muốn ngất xỉu đi."
Gabrielle nghĩ sự lo âu của người quản gia này dành cho cô thật ngọt ngào. "Đừng lo mà. Tôi sẽ không ngất đâu."
"Tuy vậy, cô chắc muốn ngồi xuống trong lúc anh ấy nói cho cô biết điều bận tâm của mình, trong trường hợp cô bị mê đi. Tôi không muốn cô ngã ngửa ra sau. À mà lãnh chúa nhanh lắm. Anh ấy sẽ đỡ được cô thôi."
Maurna không theo Gabrielle vào phòng. "Chắc không phải vì cô đâu, tiểu thư. Có lẽ anh ấy phiền lòng vì chuyện khác."
Colm đang trò chuyện với em trai mình khi Gabrielle bước vào. Liam đứng lên và cười với cô, còn cô có thể nhận ra anh ta đang mệt mỏi. Cô chuyển sự chú ý của mình sang Colm. Anh không hề cười.
"Có phải anh muốn nói chuyện với tôi?" cô hỏi.
"Lại gần đây. Tôi có thứ muốn chỉ cho cô." Anh giơ mũi tên gãy lên. Anh mong đợi một phản ứng tức thì, nhưng cô chỉ đơn giản là tỏ vẻ tò mò. "Cô nhận ra cái này không, Gabrielle?"
Cô dịch tới gần hơn, nhìn vào dấu hiệu và trả lời. "Đó là mũi tên của tôi.:"
"Nó bị gãy."
"Tôi nhìn được mà." Cô đồng tình. "Anh đã tìm thấy nó ở đâu vậy? Tôi không đi săn bằng cung tên của mình từ khi tới đây."
"Tôi đã tìm thấy nó ở Finney"s Flat."
"Ở Finney…" Mắt cô mở to, và cô giật lùi về sau một bước. "Anh nói Ở Finney"s Flat. Tôi thắc mắc làm sao nó lại ở đó được."
"Tôi nghĩ có lẽ cô sẽ kể cho tôi nghe. Cô có muốn biết đích xác nơi nào và khi nào tôi tìm thấy nó không?"
Cô thừa hiểu. "Nó gẫy rồi, Colm. Anh có thể vứt nó đi."
Liam dựa cả người vào bàn, liều mạng tìm cách theo được cuộc đối thọai căng thẳng này.
"Một người trong số bọn cô sẽ nói cho tôi biết chuyện gì đang diễn ra chứ?" anh đề nghị.
"Đây là mũi tên anh rút ra khỏi thi thể ở Finney"s Flat, Liam. Hắn ta nằm trên mặt đất bên cạnh cái hố mà bọn khốn đó đã đào cho em."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!