Sau buổi tập luyện, Colm đi về phía hồ và gột sạch mồ hôi ướt đẫm trên cơ thể, sau đó trở về đại sảnh. Anh đang đi ngang qua chuồng ngựa thì bắt gặp Gabrielle dẫn con ngựa của cô ra. Con chiến mã đã được đóng yên cương xong xuôi.
Anh dừng ở ngoài cổng và quan sát cô. Cô gạt một lọn tóc lơi ra xõa trên mặt trong lúc đóng cánh cổng đằng sau Rogue.
"Cô nghĩ mình định đi đâu vậy?" Colm hỏi.
Giật mình, Gabrielle liếc mắt về phía anh. "Chúc một ngày tốt lành, Colm."
Nếu như cô đang tìm cách làm anh mất thời gian với những câu xã giao, thì cô phải thất vọng rồi.
"Tôi đang hỏi cô."
"Tôi sẽ cưỡi ngựa. Rogue cần co duỗi chân."
"Thế chính xác thì cô đang định cưỡi ngựa đi đâu?"
"Đây đó thôi."
"Và tình cờ đi ngang qua Finney"s Flat?"
Dường như anh có khả năng đọc được tâm trí cô. "Phải. Tôi đã nghĩ mình sẽ viếng thăm Lãnh chúa Buchanan. Tôi muốn được gặp vợ anh ấy. Nếu như anh còn nhớ, thì tôi có họ hàng với cô ấy."
"Không."
"Không, anh không nhớ?"
"Không, cô không được phép rời khỏi vùng đất này. Cô có thể cưỡi ngựa lên đồi kia, nhưng sẽ không ra khỏi con núi." Chắp hai tay đằng sau lưng, anh lên tiếng. "Cô sẽ phải cam kết."
Cô cúi đầu. "Theo ý anh."
"Colm quay đi khỏi chuồng ngựa và bắt đầu ra đến sân, sau đó thì dừng lại. Anh quay lại và nhìn vào vợ chưa cưới của mình. Cô đứng bên cạnh con ngựa, tay giữ chặt dây cương Rogue và chờ cho Colm đi xa. Anh biết đích xác cô sẽ làm gì. Một khi anh khuất mắt, cô sẽ thẳng tiến tới Finney"s Flat.
"Không, Gabrielle. Cô sẽ không chơi xỏ tôi lần nữa đâu."
"XIn lỗi?"
Anh quay trở lại. "Đừng có giở trò ngây ngô với tôi. Tôi biết câu "Theo ý anh" đó nghĩa là cô sẽ làm bất cứ việc chết tiệt nào mà cô muốn. Cô sẽ phải cam đoan với tôi. Cô sẽ nói. "Tôi xin hứa", và sẽ thực thi nghiêm túc."
Gabrielle không định để cho anh hăm dọa cô. Anh không phải là người duy nhất có việc phải làm. Cô dõng dạc bước lên trước một bước.
"Anh đã nói sẽ dành chút thời giờ sáng nay, vì tôi có điều quan trọng muốn nói với anh, nhưng khi tôi xuống dưới lầu, anh lại đi mất rồi. Anh có chờ không?"
Anh đi thẳng đến chỗ cô.
"Tôi không thể mất cả nửa buổi sáng chờ cô tỉnh giấc được. Dậy sớm hơn đi, và tôi sẽ lắng nghe lời cô nói."
Bướng bỉnh, cô tiến lên. "Anh là người dai dẳng."
"Và cô vẫn phải hứa với tôi."
"Tôi hứa," cô đáp trả với dấu hiệu công khai thách thức.
Giờ thì họ đứng sát nhau đến nỗi cô cảm nhận được cả hơi thở ấm áp của anh. "Tôi muốn anh hứa sẽ bỏ chút thời gian tối nay." Cô nói. "Tôi phải nói chuyện riêng với anh."
"Nói luôn đi."
"Đây không phải chỗ riêng tư."
Anh đặt hai tay của mình lên vai cô và kéo cô về phía mình. "Tôi không biết mình làm thế nào mà hòa thuận với một người phụ nữ bướng bỉnh như cô."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!