Chương 32: (Vô Đề)

Tâm trạng Gabrielle còn đang rất vui vẻ cho đến khi cô rảo bước ra ngoài hít thở bầu không khí trong lành và tình cờ chạm mặt những kẻ Boswell. Kinnon cùng Edward vô cùng hào hứng tung ra những câu chuyện mà chúng nghe được về cô. Những câu chuyện hoang đường thái quá đến mức cô không thể nhịn được cười.

Tính hài hước của tình thế giờ vựơt quá sự hiểu biết của cô. Làm sao ai đó có thể lấy việc tuyên truyền những lời khủng khiếp về một người khác để làm vui được nhỉ? Chẳng có lý do gì để cư xử tàn ác đến thế. Cô suy nghĩ cái thực tế đáng buồn đó lúc trèo lên cầu thang và bước vào đại sảnh. Tâm trạng cô trở nên khá ảm đạm.

Dẫu cho không hợp lý, cô vẫn quyết định đổ hết tội lỗi cho sự đau khổ của mình lên đầu Colm. Cô đã sống cùng với gia tộc MacHugh đến cả hai tuần lễ, và nếu lãnh chúa của họ chịu khó mà thông báo với toàn thị tộc rằng anh có ý định kết hôn với cô, thì giờ tin tức đã lan truyền đến những thị tộc khác rồi, và những kẻ Boswell kia sẽ không dám phỉ báng cô nữa.

Nhưng chẳng phải anh đã không tuyên bố gì hết sao? Từ thái độ im lặng của anh, cô rút ra một kết luận duy nhất. Anh không muốn cưới cô, và anh quá khiếp sợ chuyện đó đến nỗi không thể nào mở miệng nổi. Anh thậm chí còn không thích ở chung một phòng với cô. Ngoài việc lúc nào cũng thuyết giảng trước cô về những điều sai trái theo như quan điểm của anh mà cô phạm phải, anh chẳng bao giờ đối thoại với cô một cách lịch thiệp hết.

Tại một cuộc đi dạo với Cha Gelroy, cô đã bày tỏ nỗi băn khoăn của mình đối với Colm. Vị linh mục gợi ý rằng cô nên tìm cách để hiểu và thông cảm hơn. Những trọng trách mà Colm phải gánh vác với tư cách là người đứng đầu một thị tộc quả thật khá nặng nề.

"Con phải hiểu người dân của anh ấy trước." cô nói với ông, "và con là một kẻ ngoài cuộc."

"Họ rồi sẽ yêu quý con thôi," ông đảm bảo với cô.

Cô không dám chắc. Kiên nhẫn không phải là một trong những đức tính tốt đẹp của cô. Cô quyết định sẽ cho Colm thêm một tuần nữa để đưa ra lời tuyên bố chính thức.

"Một tuần. Sau đó con sẽ rời khỏi nơi này và đến nơi anh ấy sẽ không bao giờ tìm được con."

Thổ lộ ra được những suy nghĩ của mình khiến cô cảm thấy khá hơn và kiềm chế hơn. Hai vai cô thẳng lên và cô bước qua sảnh đến chiếc ghế dài nơi cô đã để đồ may vá của mình ở đó.

"Cô đã nói gì phải không?" Liam MacHugh hỏi.

Gabrielle qúa sửng sốt và hài lòng gặp được cậu ta, và cô không chú ý rằng anh đã nghe thấy cô lầm bầm một mình.

"Chúc một ngày tốt lành, Liam." Cô nói to.

Cậu em trai Colm nằm ườn ra trên chiếc ghế dài đặt bên lò sưởi. Anh ngồi dậy khi cô bước qua phòng.

"Lady Gabrielle. Lại ngồi với tôi đi."

Cô lấy chiếc ghế phía bên kia lò sưởi và nhận thấy Liam không hề nhăn mặt khi cô ngồi xuống. Những vết cắt đằng sau chân anh rõ ràng là đã lành hẳn. Phía sau đầu gối vẫn còn một vài vết thương hiện rõ, nhưng cô không nghĩ anh sẽ mang những vết đó suốt phần đời còn lại của mình. Tuy nhiên thì những vết cắt sâu ở lưng hẳn sẽ để lại sẹo. May mắn cho Liam, khuôn mặt anh không hề tổn hại gì.

Anh thực sự trông khá là ưa nhìn.

"Cha Gelroy đã kể cho tôi về cô," anh mỉm cười.

"Tôi mới ở đây có 2 tuần thôi, và mới gặp anh lần đầu tiên, làm sao có thể thế được?"

"Tôi không muốn gặp ai cho đến khi khỏe hơn. Tôi đã rời khỏi giường và nhúc nhắc chân tay trở lại."

"Anh cảm thấy khá hơn rồi phải không?"

Nỗi lo lắng của cô về anh dường như là chân thật. "Phải," anh cam đoan với cô. Anh đưa mắt quan sát khuôn mặt cô một vài giây và rồi cất tiếng hỏi. "Sao cô trông có vẻ rất quen với tôi nhỉ? Tôi biết chúng ta chưa hề gặp nhau, vì nếu có, tôi sẽ nhớ người phụ nữ xinh đẹp như cô. Có lẽ tôi đã mơ thấy cô. Đội cận vệ đi cùng cô đã trông chừng cho tôi trong lúc tôi ngủ.

Tôi hẳn phải cám ơn cô vì đã cho phép họ làm việc đó."

"Họ không cần tôi cho phép, và chính họ mới nên nghe được lời biết ơn của anh."

"PHải, cô nói đúng," anh đồng ý. Sau đó anh thuật lại những lời mà vị linh mục đã kể cho anh về đội cận vệ hoàng gia và tò mò muốn biết thêm nữa. Anh cũng thích được nghe về St. Biel, còn Gabrielle thì hào hứng trả lời mọi thắc mắc của anh.

Cô thích anh. Không giống anh trai mình, Liam rất dễ bắt chuyện và khá là thu hút. Đám đàn bà phụ nữ hẳn phải vây lấy anh, cô nghĩ, vì nụ cười thỏai mái và vẻ ngòai đẹp đẽ của anh. Anh cũng sở hữu một tính hài hước tinh nghịch. Anh khiến cô cười ngặt nghẽo khi kể đến những trò tinh quái mà anh và Colm đã gây ra lúc còn nhỏ. Ở với Liam suốt buổi chiều là khoảng thời gian dễ chịu nhất mà cô có từ khi chuyển đến vùng đất của người MacHugh.

Trên hết, Liam chưa bao giờ đả động đến lý do cô có mặt ở đây, và vì thế cô càng cảm thấy biết ơn hơn.

***

Gabrielle đã quen với việc ăn tối một mình. Buổi tối đó cả Colm lẫn Liam đều mời cô. Colm, ngồi chính giữa ngay đầu bàn, và Liam, ngồi chính giữa ngay cuối bàn, đều đứng dậy khi cô bước vào phòng cùng với Cha Gelroy đằng sau. Liam vẫy tay ra hiệu cho cô trong lúc Colm mặt lạnh như tảng đá như thường lệ, chỉ đơn giản là chờ cho cô ngồi xuống. Cô không hề nghĩ ngợi nhiều khi đưa ra lựa chọn của mình. Cô mỉm cười với Liam lúc thong thả bước về phía Colm và ngồi ngay sát cạnh anh.

Cha Gelroy mắt liếc cả hai hướng trước khi kéo chiếc ghế bên cạnh Liam.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!