Đối với Sarah Tobias, ngồi lê đôi mách gây nghiện như là những miếng bánh quy bơ ngọt ngào vậy. Ả mê mải với chuyện đó. Ả thích được là người đầu tiên lan truyền những tin đồn mới mẻ nhất và chẳng thèm quan tâm xem chúng có thật hay không, quan trọng là phải phát tán rộng rãi càng nhiều càng tốt. Đến thời điểm kết thúc câu chuyện, Sarah cảm thấy giống như một luồng hơi nóng dâng lên đến nỗi gương mặt đỏ bừng bừng, hai lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi và hơi thở trở nên gấp gáp.
Ả khám phá ra rằng ngồi lê đôi mách cũng có lợi y như là sex vậy. Thậm chí đôi khi còn tốt hơn.
Sarah hiếm khi truyền bá những câu chuyện tốt đẹp của người khác. Quan trọng là gì? Thành thật ra, chuyện tốt đẹp có gì hay hớm. Tội lỗi lúc nào chẳng hấp dẫn hơn nhiều, và khi tội lỗi thuộc về thói dâm ô, nó lại càng trở nên kích động hơn.
Trong một bữa tối, anh trai ả, Nial tình cờ đả động đến câu chuyện anh ta đã chứng kiến ở Tu viện Arbane.
Sarah ăn liền tù tì hai cái bánh quy, tai giỏng lên nghe ngóng, sau đó ngốn thêm ba cái nữa trong lúc ả tiêu thụ đến từng chi tiết câu chuyện phát ra từ miệng ông anh. Khi Nial nói xong xuôi điều mà anh ta nghe được, Sarah phát cuồng lên vì thích thú và tọng miếng bánh cuối cùng xuống cổ họng.
Thời điểm trước khi chiều xuống của ngày tiếp theo, toàn bộ thị tộc Dunbar đều biết về Gabrielle. Thế rồi Sarah, năng lượng dâng trào, đã bắt đầu công cuộc buôn dưa lê bán dưa chuột của mình. Sau khi nuớng xong hai mẻ bánh quy đường, ả mang đến cho chị họ Hilda, người đã kết hôn với một người Boswell. Cô ta không rời khỏi vùng đất của thị tộc Boswel cho đến tận lúc đảm bảo rằng tất cả mọi người trong thị tộc này đều phải biết đến vụ việc đáng hổ thẹn kia.
Ngoài thói quen ngồi lê đôi mách xấu xa ấy, điểm yếu khác của Sarah là rằng ả thích được thêm mắm dặm muối vào câu chuyện. Sau khi kể lể đến ba mươi hay bốn mươi lần gì đấy cùng một câu chuyện, ả không còn cảm thấy kích động nữa. Tim không đập dồn, và lòng bàn tay không còn ẩm ướt. Sự kiện trở nên cũ mèm, chính vì thế ả bắt đầu thêm vào một vài lời dối trá nho nhỏ tự mình bịa ra. Dĩ nhiên là chả có gì thái quá hết. Chỉ đủ để tăng thêm gia vị cho câu chuyện được mặn mà. Có gì thiệt hại đâu cơ chứ?
Hai tuần sau đó, câu chuyện giả dối kia lan đến tận thị tộc MacHugh.
Gabrielle cảm thấy bầu không khí khác lạ. Đám đàn bà phụ nữ vẫn thường mỉm cười chào khi họ đi ngang qua giờ tránh nhìn thẳng vào cô. Họ quay đầu và hối hả tránh xa. Trước khi ai đó kể ra, cô biết rằng họ đã nghe được những lời dối trá khủng khiếp kia. Và theo cách mà họ đang sử xự, cô cũng hiểu tất cả đều tin là thật.
Colm quay về nhà sau một ngày dài săn bắn để thấy Braeden đang chờ anh ngay trước khu vực chuồng ngựa. Vẻ mặt người chỉ huy của anh thể hiện cho Colm rằng tin tức chẳng hề tốt đẹp gì. Ý nghĩ đầu tiên của anh là về Gabrielle. Đã xảy ra chuyện gì với cô ấy hả?
Anh thậm chí còn không xuống ngựa lúc đặt câu hỏi. "Gabrielle ổn chứ?"
Braeden biết lãnh chúa của mình không hề nhận ra cách anh chất vấn người khác. "Cô ấy ổn. Không tổn hại gì."
Câu hỏi tiếp theo của Colm lại lộ ra. "Cô ấy đã làm gì vậy?"
"Theo như tôi biết thì không," anh đảm bảo với Colm.
Colm quăng mình xuống ngựa và dúi sợi dây cương cho người giữ ngựa khi anh áp sát Braeden. "Cô ấy đã không tìm cách trốn đi nữa à?"
Braeden mỉm cười. "Không, dù sao thì cũng không phải hôm nay." Anh ngước lên nhìn trời trước khi tiếp tục. "Dẫu vậy, mặt trời vẫn chưa lặn. Cô ấy còn thời gian."
Gabrielle đang gặp rắc rối trong việc điều chỉnh cho thích hợp với nơi ở mới của mình. Mỗi ngày mọi thứ đều mới mẻ. Tuần trước thì cô đã tìm cách trốn đi hai lần, và cả hai lần Colm đều phải đưa cô trở về. Cô cứ khăng khăng cho là mình không chạy trốn. Lý do đầu tiên là cô muốn cưỡi ngựa đi dạo qua vùng đất Finney"s Flat thôi. Và lý do thứ hai là cô muốn "có chỗ" để săn bắn, cứ cho là gì gì cũng được.
"Lady Gabrielle chỉ cần thời gian để hiểu các luật lệ ở đây thôi," Braeden nói, tìm cách biện hộ cho cô.
Colm chế nhạo cái ý niệm đó. "Cô ấy thừa biết luật, chỉ không chú tâm vào chúng thôi. Đó là lý do vì sao đến hai lần tôi phải ngưng hết công việc mình đang làm để đuổi theo cô ấy."
"Để tôi chỉ ra rằng tôi đã đề nghị đuổi theo cô ấy, như những người lính khác."
"Cô ấy là trách nhiệm của tôi và cũng là vấn đề của tôi. Tôi sẽ không trao cô ấy cho người khác."
Braeden biết lý do lý trấu đó chẳng liên quan gì. Cho dù Gabrielle chỉ ở với họ mười bốn ngày, Colm đã tỏ ra khá chiếm hữu. Anh không thích ai lại gần cô. Anh chỉ chịu đựng đội cận vệ của cô. Chừng nào anh còn dính dáng vào thì họ trở nên vô dụng. Họ chỉ trả lời Gabrielle và chỉ tuân lệnh của cô mà thôi. Colm tin rằng anh đã chịu đựng đủ lắm rồi cách xử sự của ho, dù là anh miễn cưỡng phải thừa nhận rằng họ bảo vệ cô rất khéo.
"Chẳng ai coi Lady Gabrielle là vấn đề hết. Đám đàn ông mê tít cô ấy, còn phụ nữ cùng yêu quý cô ấy, vì tính tình cô ấy cởi mở và gặp ai cũng cười."
"Có phải cô ấy làm đám đàn ông xao lãng khỏi nhiệm vụ không?"
"Cô ấy có," anh thú nhận." Dù không cố tình. Colm này, anh có nhận thấy cô ấy xinh đẹp đến thế nào không?"
Cáu tiết, anh đáp lại. "Dĩ nhiên là tôi có."
"Đám đàn ông cũng vậy thôi. Họ thích ngắm cô ấy."
Anh cứng ngắc cả người. "Thế thì tôi sẽ tăng gấp đôi nhiệm vụ cho họ. Nếu như họ luyện tập từ sáng tới tối, họ sẽ chẳng còn thời gian mà nhìn chằm chằm vào cô ấy nữa."
"Anh nói cứ như người ghen tuông vậy."
Từ cái nhìn đen tối Colm bắn sang anh, Braeden nhận ra anh không nên buột miệng thành lời như thế.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!