Chương 30: (Vô Đề)

MacHugh bắt kịp cô gần dưới chân núi. Cô vẫn còn trong vùng đất của anh, mặc dù chỉ còn mấp mé cái ngưỡng ấy. Anh mà trở về muộn hơn một tiếng nữa thôi, Gabrielle hẳn đã sắp sửa băng qua Finney"s Flat và trở thành món mồi ngon lành cho đám người xấu muốn lợi dụng đêm tối buông xuống để trườn ra khỏi hang ổ của bọn chúng.

Lạy chúa cứu thế, người phụ nữ gàn dở này đang nghĩ gì mà lại chui vào cái vùng đất hoang vu hẻo lánh này mà chỉ có bốn gã cận vệ đi kèm bảo vệ thế?

Nhưng cô an toàn, anh tự dặn lòng khi anh cưỡi ngựa đuổi theo cô. An toàn khỏi bất cứ kẻ nào ngoài anh ra, anh cân nhắc, vì trong tâm trạng hiện thời, anh đang hùng hổ nghĩ đến việc quẳng cô lên vai và mang cô về mà giam lại. Kéo cô về nghe chừng cũng không hấp dẫn cho lắm.

Gabrielle nghe tiếng vó ngựa dồn vang như sấm về phía cô. Cô đã dừng lại để cho ngựa của mình uống nước và đi bộ một đoạn đủ xa khỏi Rogue để hiểu mình không thể nào quay về với nó trước khi Colm bắt kịp cô.

Chẳng cần phải đoán tâm trạng hiện giờ của anh thế nào. Ngừơi đàn ông này hẳn đang nổi giận lôi đình. Mắt anh tóe lửa và cái hàm siết lại là những bằng chứng vô cùng rõ ràng. Anh nhảy khỏi ngựa trước cả khi nó kịp thắng lại, và dù cô khao khát đến tột cùng được quay lưng mà bỏ chạy, cô vẫn đứng chôn chặt chân xuống đất và vênh cằm lên khi anh nặng nề tiến về phía cô.

Đội cận vệ của cô cư nhiên tạo tư thế phòng vệ để chặn vị lãnh chúa này lại, nhưng Gabrielle biết MacHugh sẽ không hề trốn tránh. Cô đã đi cùng anh đủ lâu để biết khá nhiều về anh. Nhưng rồi cận vệ của cô cũng sẽ không lùi lại. Ngăn chặn một cuộc đối đầu trước khi nó xảy đến là tùy thuộc vào cô.

"Vui lòng tránh đường cho tôi. Tôi muốn nói chuyện với lãnh chúa".

Faust tỏ ra lo lắng. "Công nương, " anh thì thào. "nhiệm vụ của chúng tôi là đảm bảo anh ta sẽ không làm hại đến cô."

Stephen, cũng giống như Gabrielle, là người xét đoán tính cách khá giỏi, và anh đã xác định được phần nào bản chất của vị lãnh chúa này. Anh đã nhận thấy cách thị tộc của MacHugh đón chào mình khi lãnh chúa quay về. Họ bộc lộ sự vui vẻ chân thận đón nhận anh mà không hề lo ngại. Nhà cửa của họ vững chắc, cửa nhà nào cũng chất một đống củi, bọn trẻ không hề chạy trốn và lẩn đi khi MacHugh cùng quân lính của mình xuất hiện trên đồi.

MacHugh bảo vệ những thứ mà anh ta quan tâm đến, và Stephen nhận ra vẻ nhẹ nhõm trong mắt lãnh chúa khi anh phát hiện ra Gabrielle đã nói với một cận vệ rằng anh có quan tâm, dù chỉ tí tẹo tèo teo, đến cô.

Stephen vỗ vào vai bạn mình và yêu cầu. "Hãy tránh đường cho lãnh chúa. Công nương của chúng ta an tòan với anh ấy."

Colm chẳng quan tâm đến đám cận vệ. Cái nhìn trừng trừng của anh dán chặt vào Gabrielle, anh dừng lại cách cô chỉ một sải tay. "Tôi có đôi lời với cô, Gabrielle." Dễ dàng nhận thấy giọng anh chua cay.

Vị lãnh chúa này cao ngất ngưởng, và cô phải lùi lại vài bước để không cần phải nghển cổ mới nhìn được anh. "Anh muốn nói gì?"

"Cuộc thảo luận sáng nay có phần nào cô không hiểu? Tôi muốn biết để có thể làm rõ cho cô."

"Thảo luận? Tôi chẳng tin đó giống như một cuộc thảo luận. Anh đưa ra mệnh lệnh thì có."

"Mệnh lệnh mà tôi mong đợi cô sẽ tuân thủ."

"Tại sao?"

Câu hỏi của cô có vẻ hỗn xược, nhưng anh không tin cô cố ý. Cô thực sự không hiểu gì hết, và dù đã lâu lắm rồi mới có kẻ yêu cầu anh tự mình giải thích, anh vẫn cho phép điều đó.

"Bởi vì tôi bảo thế."

"Câu trả lời chưa đủ. Sao anh nghĩ tôi phải tuân theo mệnh lệnh của anh? Tôi chẳng phải thành viên trong thị tộc của anh."

Anh kiên quyết không đánh mất sự kiên nhẫn của mình đối với cô. "Cô phải tuân theo lệnh tôi vì cô sẽ sớm trở thành vợ tôi và, do đó, cũng sẽ là một người MacHugh."

Anh không thể nào rõ ràng hay súc tích hơn nữa, và cô cũng không thể nào đặt thêm thắc mắc hay tranh cãi gì, vì có còn gì để tranh cãi nữa đâu.

"Nhưng Lãnh chúa, tôi chưa bao giờ đồng ý trở thành vợ anh."

"Cô thật là người phụ nữ đầy phiền nhiễu," anh nạt, "và còn bướng bỉnh hơn toàn bộ phụ nữ ở đây kết hợp lại nữa."

Lời lăng mạ của anh nhằm khiến cô nhận ra rằng anh là người đứng đầu, chứ không phải cô, và anh hoàn tòan gạt phắt phản ứng của cô đi.

"Anh không phải là giải thưởng, Lãnh chúa. Nhưng không giống anh, tôi không cảm thấy cần thiết phải liệt kê ra cái danh sách rất nhiều lỗi lầm của anh."

Cô gom hết mối hiềm ghét để mỉm cười với anh. Anh gần như cười phì ra, quá sửng sốt vì hành vi xấc xược của cô. Người phụ nữ này trao đi như cô nhận lại vậy. Anh đoán rốt cục thì anh sẽ phải kéo vô quay về sự giám sát của anh. Anh bước một bước hùng hổ về phía cô còn cô thì không hề thoái lui. Cô nhìn thẳng vào mắt anh và chờ xem anh định làm gì.

Cô không co rúm lại, và điều đó khiến anh hài lòng đáng kể. Anh quyết định sẽ giành được sự hợp tác cuả cô một lần cuối cùng trước khi anh phải viện đến việc vác cô trở về theo lệnh của anh.

"Trong lúc tôi hiểu rằng sự không mong muốn kết hôn với tôi là lý do cho việc rời khởi nơi này, tôi muốn cô hiểu…:

Cô ngắt lời. "Đó không phải lý do tôi rời đi."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!