Cô chìm sâu vào một cơn ác mộng.
Một tiếng đồng hồ trước cô còn là Lady Gabrielle, con gái Nam tước Geoffrey xứ Wellingshire và là LadyGenevieve của St. Biel, được yêu thương, hạnh phúc và hy vọng tràn đầy vào một tương lai tươi sáng. Nhưng giờ Gabrielle lại bị căm ghét, bị đối xử giống như một kẻ cùi hủi, và tương lai thì mờ mịt.
Đón nhận việc đó thật quá sức. Ngay lúc này đây làm sao để sống sót mới là chính yếu. Cô phải tìm được nơi nào đó an toàn dành cho mình và đội cận vệ của cô. Và dù trong tâm trí còn chưa xác định được một nơi chốn trú chân, cô vẫn muốn tránh càng xa càng tốt khỏi đám nam tước tàn bạo hết mức và bầy lũ tay sai của bọn chúng. Sau đó có lẽ cô sẽ tỉnh táo mà suy nghĩ đến những chuyện vừa mới xảy ra.
Tuy thế, trước hết cô cần có thời giờ để trấn tĩnh lại và làm dịu đi trái tim đang đập điên cuồng của mình. Cô khó mà thở được. Những kẻ lạ cứ gào thét vào cô những cái tên gọi tục tĩu bẩn thỉu khi cô đi qua họ trên đoạn đường tưởng chừng như dài vô tận để ra đến cổng.
Sự nhục mạ và nỗi ê chề khiến cô không chịu nổi. Cô phải vận hết sức tập trung của mình để không bộc lộ ra bất cứ cảm xúc nào trên khuôn mặt. Bứơc chân không hề vội vã – cho dù có Chúa mới biết cô muốn chạy làm sao – và cô không cho phép mình rơi nước mắt, vì làm thế sẽ có chuyện để cho cái đám đông cuồng loạn này tràn đầy thỏa mãn và hả hê. Lòng tự trọng là tất cả mà cô có hiện giờ. Cô sẽ không để cho ai tước đoạt nó khỏi cô.
Một bên mặt cô rát bỏng vì cú đánh vừa rồi. Cô đã thấy nắm tay đó vung lên và đã cố gắng lùi lại để tránh khỏi kẻ tấn công, một gã đàn ông cục súc khuôn mặt xấu xí đầy những vết nhọ lem luốc, nhưng gã đã áp sát cô và không cho cô chống cự. May mắn thay, cô đã quay đầu sang ngang để làm giảm bớt sức mạnh của cú đánh. Gã to và nặng gấp đôi cô. Nếu không tránh kịp, hẳn nắm tay đó sẽ khiến quai hàm cô vỡ tan.
"Đừng làm hại cô ta," Coswold rít lên vừa lúc nắm tay của kẻ tấn công dội đến.
Cú đấm làm cô choáng váng, và cô té ngửa ngay khi một hòn đá văng tới từ đằng sau. Cô nhanh chóng giữ thăng bằng và bước tiếp. Một viên đá khác, rồi lại tiếp nữa ném thẳng vào cô. Dù trong tình trạng sững sờ, cô vẫn nghe thấy tiếng hét của ngài nam tước. Làm hại cô? Thật là một mệnh lệnh lố bịch. Coswold, Isla, và Percy đã phá tan thanh danh và chà đạp lên lòng tự trọng của cô. Cô đã bị tước bỏ đi mọi thứ của mình.
Trong con mắt của người dân, cô không còn tồn tại, và cũng chẳng thuộc về bất cứ nơi nào. Có khác gì đâu?
Cha trưởng đang đợi cô. Ông kéo cửa mở ra, đầu cúi thấp và ông thì thầm, "Chúa luôn ở bên con."
Ông đã tin những lời nói dối về cô? Lấp lánh giọt nước trong mắt ông, nhưng cô không thể nói liệu chúng có phải nước mắt của sự thương cảm hay ô nhục.
Cô bước ra ngoài, nghe tiếng cánh cửa đóng lại đằng sau lưng, và rồi tiếng rít kèn kẹt của then cửa chốt lại vang lên.
Stephen bật thốt khi anh nhìn thấy cô. Anh nhảy khỏi ngựa để chạy về phía cô trong lúc Faust, Lucien và Chiristien đều đồng loạt tuốt gươm của họ sẵn sàng cho một cuộc chiến.
Cô biết mình trông phải tệ lắm. Viên đá sắc nhọn đã cứa rách da phần dưới mắt trái, và cô cảm giác máu chảy tràn trên má mình. Hàm cô nhức nhối, chắc có lẽ nó đã bắt đầu sưng lên và bầm tím.
"Công nương, chuyện gì xảy ra với cô vậy?" Stephen hoảng hốt.
"Tôi ổn mà," cô trả lời, giọng nói mạnh mẽ một cách đáng ngạc nhiên, "nhưng ta phải đi ngay thôi."
"Cô đang chảy máu!" Mặt Christien đỏ lên vì giận dữ khi anh tiến thẳng về phía cánh cổng đã đóng kín. "Ai làm việc này với cô vậy? Chúng tôi sẽ giết hắn."
"Không, anh sẽ không quay vào tu viện nữa," cô yêu cầu.
Faust cởi áo choàng của mình ra và dấp một chút nước lấy từ cái túi da. Cúi xuống từ trên lưng ngựa, anh đưa tấm vải ướt cho Gabrielle. "Có đau không?" anh hỏi.
"Không," cô cam đoan với anh, và nhanh chóng lau vết máu trên má. "Tôi sẽ kể hết mọi chuyện, nhưng làm ơn, chúng ta phải rời khỏi đây nhanh lên."
Họ nghe thấy trong giọng nói của cô sự khẩn nài và không hỏi lại nữa. Stephen nhấc cô lên lưng Rogue, trao cho cô dây cương, sau đó mới lên ngựa của anh. Cho là cô muốn bắt kịp đoàn người của cha cô, anh tiến về phía nam.
"Không," cô kêu lên thảng thốt. "Chúng ta phải đi về phía bắc."
"Cha cô sẽ không…" Lucien bắt đầu.
"Anh không hiểu. NẾu những nam tước kia thay đổi ý định và nhất quyết đưa tôi đến chỗ nhà vua… Vua John của họ," cô chữa lại, "họ sẽ tìm thấy chúng ta ở phía Nam. Họ sẽ không bao giờ thấy chúng ta lẩn trốn ở trong rừng."
"Nhưng tại sao…" Stephen mở lời.
"KHông hỏi nữa," cô lên tiếng. "Khi nào chúng ta đi khỏi đây rồi, tôi sẽ giải thích."
Stephen gật đầu. "Vậy chúng ta rẽ sang phía Bắc."
Christien là người cưỡi ngựa đi cuối cùng trong đòan và là người đầu tiên cảm giác được mặt đất dưới chân anh rung chuyển. Những người Cao nguyên từ dưới đồi đang theo sau họ. Anh gọi những người khác thúc ngựa chạy lên trước.
Khi cô quay đầu lại và thấy một bầy người đang tới gần, Gabrielle hoảng sợ, nghĩ rằng kẻ thù đang đuổi theo cô. Nhưng khi gần hơn nữa, cô nhận ra hai người đàn ông dẫn đầu: Buchanan và MacHugh. Họ trông thật hoang dại, dữ tợn, và đầy kiêu hãnh… cả nguy hiểm nữa. Một cảnh tượng thật hoành tráng: giống như một tia chớp, rất đẹp khi quan sát từ xa nhưng lại gần thì quả là kinh khiếp.
Tiếng vó ngựa nện thình thịch ù cả tai.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!