Chương 5: Hoàn

Đánh giá: 6 / 1 lượt

Ông chủ bảo để họ càng đau khổ càng tốt, nhưng tôi không ngờ, họ lại mang đến cho tôi một bất ngờ.

Lâm Song bị hành hạ không chịu nổi, lén lút cầu cứu bạn trai Trương Lực.

Hôm sau, tôi vừa đi chợ về đã gặp được Trương Lực ở nhà, cả nhà họ Lâm ngồi trên ghế sofa, đặc biệt là Lâm Song, ánh mắt cô ta nhìn tôi như rắn độc.

7.

"Không thấy nhà có khách à? Còn không mau đi nấu cơm, ra ngoài mua đồ ăn mà la cà nửa ngày."

Dường như mẹ Lâm nghĩ có Trương Lực ở đây là có người chống lưng, giọng điệu bà ta tự tin hơn hẳn, nói chuyện cũng lớn tiếng hơn nhiều.

Tôi cũng không phản bác, vội cúi đầu dạ vâng nói:

"Vâng, vâng, con đi ngay đây."

"Đúng là tiện nhân, đúng rồi Trương Lực, bạn của con có đáng tin không?"

"Đáng tin, cô yên tâm đi, đến lúc đó bán cô ta vào núi sâu rừng già, sẽ chẳng có ai biết đâu." Trương Lực cười nói.

"Vậy nếu người nhà cô ta tìm đến thì sao?"

"Chúng ta cứ nói cô ta bỏ trốn với người tình, không liên quan đến chúng ta."

"Vậy chúng ta phải lên kế hoạch thật kỹ, con đàn bà này rất quỷ quyệt."

Nhà họ Lâm vẫn hơi lo lắng, nhưng sau khi được Trương Lực dỗ dành, họ cũng cảm thấy hợp lý, gật đầu đồng ý.

Tôi trốn ở trong bếp, mở camera trên điện thoại, khóe miệng nhếch lên cười lạnh.

"Nấu xong hết rồi đây."

Tôi bưng thức ăn ra ngoài, lẩu bò cay nhìn thôi đã muốn ăn.

Nhà họ Lâm ngẩng đầu nhìn lẩu bò, thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cũng không phải ăn cơm heo nữa.

Mẹ Lâm cầm muôi múc một ít nước dùng, phát hiện không có vấn đề gì mới gật đầu với bố Lâm.

Để giảm bớt sự nghi ngờ của họ, tôi là người đầu tiên múc một chén cơm, ngồi xuống, vừa mới gắp một miếng thịt bò thì Lâm Song đã giành lấy.

Con khốn này còn dám ném cả bát đũa của tôi đi.

"Nhà bọn tao ăn cơm, liên quan gì đến mày, cút đi!"

Có bạn trai ở đây, Lâm Song lập tức trở nên kiêu ngạo, trừng mắt nhìn tôi.

Tôi híp mắt nhìn cô ta, lộ ra vẻ mặt muốn đánh người nhưng lại kiêng dè Trương Lực.

"Con gái, để nó ăn trước đi, nhỡ may con bé này bỏ gì vào đấy thì sao?" Mẹ Lâm suy nghĩ rồi nói.

Gia đình này vừa lười vừa sợ phiền phức.

Tôi cười lạnh, dang hai tay ra, nói với Lâm Song:

"Mẹ mày bảo tao ăn, mày có ý kiến gì à?"

Lâm Song còn định nói nữa thì bị mẹ Lâm ngăn lại, tôi không khách khí ăn hết một chén thịt bò, khiến cả nhà họ Lâm tiếc hùi hụi.

Nhưng bọn họ vẫn lo lắng tôi gây chuyện, chỉ dám yên lặng nuốt nước bọt, nhìn tôi ăn xong mới yên tâm động đũa.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!