Lớn lên em bé nuôi chị...
Từ năm 16 tuổi, Khánh Vân đã có một cái đuôi theo sau. Đó là đứa nhóc hàng xóm mới chuyển đến, em tên Kim Duyên, nhỏ hơn cô 8 tuổi. Không biết lý do vì sao mà Kim Duyên lại thích Khánh Vân đến vậy nữa. Mỗi chiều cô đi học về, em ấy đều ra cửa đứng chờ rồi tặng quà cho cô. Cuối tuần, em ấy thường qua nhà cô cắm trại, thậm chí muốn chiếm cả ba mẹ của cô.
Mà ba mẹ cũng thiệt tình, ông bà cực kỳ cưng đứa trẻ đó, hễ Kim Duyên mà mách cái gì về Khánh Vân là y như rằng cô sẽ bị quật cái chổi vào mông. Mọi thứ của Khánh Vân, phòng ngủ, búp bê, gấu bông, thức ăn vặt,... nếu Kim Duyên thích, ba mẹ cô sẽ cho phép em ấy muốn làm gì thì làm.
Haizz, Khánh Vân thực sự không cảm thấy dễ chịu cho lắm. Không phải là cô ghét Kim Duyên đâu, chỉ là hơi phiền.
Cộc cộc
- Chị Vân, em vào nha.
Nay là tối thứ 7, em ấy dĩ nhiên ăn cơm xong liền chạy qua kiếm cô.
Cánh cửa phòng tùy tiện bật mở, đứa trẻ xinh xẻo với đôi má trắng hồng xuất hiện trong bộ váy công chúa cực kỳ đáng yêu. Con bé nhe răng cười với cô, sau đó ôm cái bịch màu đen chạy ù lên giường.
- Em qua đây làm gì?
Khánh Vân nằm xích qua một bên, gương mặt không chút cảm xúc vì đã quá quen.
- Ten tèn, socola mẹ em mua ở Pháp, em cho Vân đó.
Con bé tươi cười mở cái bọc ra, bên trong đó là hộp socola nhìn thôi cũng biết là đắc tiền.
Em đẩy qua cho cô.
- Cảm ơn bé.
Cô mỉm cười giơ nựng cái má của con bé, chỉ thấy em cười toe toét.
Tuy là có đôi lúc hơi phiền nhưng Kim Duyên là đứa trẻ đặc biệt đáng yêu, cũng hiểu chuyện nữa. Nhà con bé lại rất rất giàu, ba mẹ chỉ có mình em ấy nên hết mực cưng chiều. Vậy chứ em không hư đâu nha.
- Chị Vân, anh họ em có người yêu, người yêu là gì dọ?
Bông nhiên Kim Duyên ngồi lên bụng cô giương cặp mắt long lanh, cái miệng thì chúm chím hỏi.
Trời ơi! Trẻ con hỏi ba cái chuyện này làm gì?
Khánh Vân ngơ ra một hồi, suy suy nghĩ nghĩ xong cũng trả lời:
- Thì là người mà em quý mến, muốn chăm sóc cho người đó, lúc ở bên người đó em sẽ vui, xa là sẽ nhớ.
Ngón tay cô quấn quấn mấy sợi tóc của con bé, với đầu óc non nớt của trẻ con nên cô chỉ có thể giải thích đơn giản.
Nói chứ Khánh Vân có người yêu đâu mà biết.
- À.
Kim Duyên gật gù như đã hiểu rồi lại tròn xoe mắt nhìn Khánh Vân, chất giọng đáng yêu lại cất lên:
- Vậy chị By là người yêu của em phải không a?
Nói xong con bé có vẻ hớn hở lắm, ngón tay nhỏ xíu còn chọt chọt lên má cô mà cười thích thú.
- Không, em còn nhỏ lắm, yêu đương cái gì?
Khánh Vân muốn cắn lưỡi, cô nắm cái tay nghịch ngợm của nó hạ xuống.
- Chị By là người yêu của em, em rất thương chị, ngày nào cũng nhớ chị.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!