Rốt cuộc hai mẹ con Kim Duyên cũng đã làm hòa, như vậy có nghĩa là Khánh Vân tiếp tục bị cho ra rìa.
- Mẹ ơi, con muốn ôm mẹ ngủ à.
Con bé Khánh Đan chẳng biết đã chui vào đây từ lúc nào, cô vừa nhìn qua đã thấy nó ôm lấy Kim Duyên, giọng nũng nịu đòi hỏi nàng.
- Rồi, bé cưng ngủ với mẹ ha.
Kim Duyên xoa đầu con gái, đặt nó nằm ngay ngắn trong vòng tay mình. Cục bông nhỏ này tuy là nghịch ngợm nhưng rất đáng yêu đó nha.
- Về phòng đi.
Còn Khánh Vân thì không thấy vậy, cô liền híp mắt, giọng điệu khó chịu muốn đuổi con đi.
- Mẹ~
Cục bông nhỏ nào có quan tâm mẹ Vân, nó liền giở chiêu nhõng nhẽo, nhụi nhụi vào lòng mẹ Duyên rồi dùng cặp mắt long lanh nhìn nàng.
Kim Duyên phì cười, ôm con gái đang nũng nịu trong lòng, tay thì khều chồng. Khánh Vân hừ lạnh, cô biết mình làm gì đủ sức chống lại hai mẹ con nàng chứ, đành chịu thua.
- Con nằm vào trong đi.
Nhưng vẫn có điều kiện. Khánh Vân bồng con bé đặt nó nằm sát vách, lấy gối cho nó rồi cô thì nằm bên ngoài, ôm lấy vợ ở giữa.
- Mẹ Vân~ cho con ôm mẹ Duyên nữa.
Khánh Đan lại kêu ca, con bé phồng má lên bất mãn vì mẹ Vân cứ ôm chặt cứng lấy mẹ Duyên thôi.
- Hong~ cho con ngủ chung là may phước rồi, im lặng đi.
Vậy mà Khánh Vân lại phũ phàng xua tay, còn xoay nàng lại giữ chặt trong lòng như chọc tức con gái.
Kim Duyên hết nói, nàng cóc lên đầu cô một cái nhẹ rồi thoát ra, sau đó nhích lại gần bé con. Nói gì thì nói, ôm cục bông nhỏ ngủ vẫn là sướng nhất tại ôm chồng toàn bị dê không.
- Lêu lêu~
Bé con có được chỗ dựa vững chắc liền lên mặt, thè cái lưỡi ra chọc quê cô.
Biết nói gì giờ, Khánh Vân đành bất lực liếc xéo nó. Sao lúc bị Kim Duyên la không ra oai đi, được cưng cái là trở thái độ. Con bé bội bạc, chờ đó.
- Ngủ đi con.
Kim Duyên thậm chí còn không thèm quan tâm tới bản mặt đen như đít nồi của chồng mà chỉ hôn hít con gái yêu, dịu dàng dỗ nó ngủ.
Đợi một lúc sau, cái cục bông đó cũng chìm vào giấc ngủ. Kim Duyên kéo mền lên cho con rồi hôn nhẹ trán nó, thơm ghê.
- Nè, vợ quên chị rồi.
Khánh Vân vờ tội nghiệp, ngón tay chọt chọt vào eo nàng.
- Thôi đi, chị trẻ con quá.
Nàng xoay lại, trề môi nựng cái má đang ục ra của cô. Coi kìa, bình thường cưng vợ cưng con lắm, mà thi thoảng cũng giở chứng thích so đo với con gái.
- Em mới là trẻ con.
Ngay lập tức Khánh Vân cắn môi không đồng tình, chỉ tay vào má vợ. Nói sai rồi nha, cô hơn nàng tận 4 tuổi đó. Còn Kim Duyên mới là em bé nhõng nhẽo.
- Xì~ ai còn bú em người đó là trẻ con.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!