Chương 14: Yêu Đi Đừng Sợ (2)

Những tin tức đó Kim Duyên đương nhiên đã đọc được, nàng cũng nhìn thấy vô số những bình luận trái chiều từ phía cộng đồng mạng dành cho người yêu mình. Đã trôi qua mấy ngày rồi, không bữa nào là căn hộ của cả hai không bị phóng viên đến thăm hỏi cả. Hiện tại Kim Duyên đang cảm thấy lo cho Khánh Vân hơn là sợ, chẳng biết cô ấy có ổn không.

Sự nghiệp bao năm của Khánh Vân sẽ vì chuyện này mà bị chững lại sao?

Kim Duyên ngồi thụp xuống ghế, giữa gian phòng rộng lớn, để cho từng luồng suy nghĩ rối loạn bủa vây tâm trí. Trong chuyện này, nàng cũng phải có trách nhiệm nhưng nàng không biết phải làm sao.

Hay là... rời xa Khánh Vân để cô ấy hết vướng bận? Bởi vì mỗi lần thấy người ta mắng nhiếc người yêu, nàng đau lòng lắm. Thế nhưng có giúp được gì cho cô đâu, chỉ biết ngồi khóc mà thôi, vô dụng đến thế là cùng...

- Duyên, chị về rồi.

8 giờ tối, Khánh Vân trở về trong tình trạng mệt mỏi về cả cơ thể lẫn tinh thần, trông cô phờ phạc đến đáng thương.

- Chị...

Kim Duyên đứng dậy đi đến bên cô, định nói gì đó nhưng lại thôi.

Chợt nàng sà vào lòng cô, hai tay ôm thật chặt vòng eo của người yêu như thể sợ cô sẽ tan biến mất. Cả cơ thể nàng run rẩy, nước mắt cũng theo bao cảm xúc dồn nén mà tuôn trào.

- Em đừng khóc mà, Duyên của chị ngoan đừng khóc.

Cảm nhận được mảnh áo trước ngực mình đã thấm đẫm một mảng nước ấm, trái tim Khánh Vân thắt chặt từng cơn, cô xót xa ôm lấy bờ vai nàng dịu dàng dỗ dành. Em bé của cô đã phải chịu tổn thương từ những con người không quen biết ấy rồi.

- Vân ơi... em thương chị lắm, em rất thương chị... nhưng em... em không thể làm gì để giúp cho chị cả.

Kim Duyên ngước gương mặt tèm nhem nước mắt của mình lên, gò má nàng đã đỏ ửng, giọng nói nghẹn ngào không biết bao nhiêu là buồn tủi.

- Thôi nín, Duyên luôn ở bên chị mà, em chính là chỗ dựa tinh thần vững chắc nhất của chị.

Khánh Vân xoa nhẹ đôi má mềm mại của em bé nhà mình, trìu mến mỉm cười với nàng rồi cúi xuống hôn vào đôi môi thơm hương anh đào.

Rồi cô hạ thấp người một chút, ôm lấy cả cơ thể bé nhỏ lên rồi bế gọn nàng trong tay. Cả hai cùng di chuyển về phòng, Kim Duyên vẫn dụi mặt vào ngực người yêu mà thút thít.

Đặt bé yêu xuống giường, Khánh Vân hôn nhẹ lên trán nàng rồi ngẩn ngơ ngắm nhìn cục bột mít ướt ấy.

- Ngoan nào, ngày mai chúng ta đi biển.

Vén nhẹ sợi tóc lòa xòa trước mặt nàng, cô dịu dàng nói với chất giọng đầy thương yêu.

- Nhưng mà...

Nàng có hơi ngần ngại, lúc này mà xuất hiện bên ngoài thì có ổn không?

Khánh Vân phì cười, cô cầm tay nàng lên hôn vào như lời nói hãy cứ yên tâm. Xong rồi cô trườn lên áp cơ thể nhỏ bé dưới thân, môi chuẩn xác khóa chặt lấy bờ môi mọng của người bên dưới.

Từng cái mút mát từ nhẹ nhàng dần trở nên mạnh bạo hơi, hai bờ môi cộng vũ thành một điệu múa đầy mùi hoan ái.

- Ưm~

Kim Duyên ngân nga giữa nụ hôn khi bàn tay của Khánh Vân đã nằm trong áo mình, mân mê từng thước da thịt.

Lưng nàng oằn cong lên, cả người râm ran khoái lạc. Rốt cuộc nụ hôn cũng dứt hẳn, hai đôi môi rời ra còn vươn lại hàng chỉ bạc óng ánh. Khánh Vân cúi xuống liếm nhẹ lên cằm nàng.

Sau đó tiếp tục một loạt hành động hư hỏng. Kim Duyên tự thân cởi y phục, ngoan ngoãn xoay lưng lại, mông nâng lên mời gọi người tới thăm.

- Bé con hôm nay đã lớn rồi.

Ánh mắt và nụ cười của Khánh Vân dần trở nên thiếu đạo đức, cô thỏa mãn một cách kì lạ khi nhìn thấy bộ dạng dâm mĩ này của người yêu bé bỏng.

- Mau vào, tất cả là của chị, Vân~

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!