Chương 13: Yêu Đi Đừng Sợ (1)

- Hú hú hú!!!

- Khánh Vân!!! Khánh Vân!!!

- Chồng của em!!!

- ...

Như các bạn đã nghe rồi đó, vậy có đoán được tôi đang ở đâu không?

He~

Sao mà đoán được. Để tôi bật mí cho nha. 

Tôi chính xác là đang ngồi ở hàng ghế V.I. P tại buổi concert của chồng yêu Nguyễn Trần Khánh Vân. Trời ơi, cái người gì mà vừa đẹp, vừa cao lại còn hát hay thiệt là hay làm cho bổn tiểu thư Kim Duyên đây mê muốn chết. 

- AAAAAAAAAA!!!

Hết hồn à, mấy mẹ kia làm gì la um sùm thế kia? Chị Vân vừa cởi áo khoác thôi mà. Ủa khoan...

CÁI ÁO ĐÓ PHẢI LÀ CỦA TÔI.

Ngay bây giờ đây, tôi đang tập trung hơi thở, hai mắt giãn căng chú ý từng nhất cử nhất động của chị, đặc biệt là bàn tay đang cầm chiếc áo khoác màu đen ấy. Chỉ cần sơ hở một cái là tôi chụp liền, có đầu bù tóc rối cũng phải giành cho bằng được.

Đây, chính là lúc này đây. Vừa trông thấy bàn tay nuột nà của chồng yêu giơ lên một phát, cả người tôi và tất cả mọi người nơi đây đều nháo nhào cả lên, có mấy người còn muốn đè lên nhau nữa kìa. Tôi chỉ cười lạnh, tầm thường quá. Sở dĩ tôi tự tin như vậy là bên cạnh tôi còn có một anh vệ sĩ cao to 6 múi.

Trong khoảnh khắc ngắn ngủi, tôi đã bắt gọn được chiếc áo khoác từ tay chồng yêu. Á thích quá trời quá đất, có cảm giác như mình đang cầm bảo vật trên tay vậy.

Áo chị Vân thơm thật nha, mùi nước hoa nhẹ nhàng của thảo mộc, thêm chút hơi ấm từ chị nữa. Tôi xin hứa sẽ mang chiếc áo này trưng trong tủ kính.

- Em gái, em nhận được áo rồi sao? Có muốn lên sân khấu với chị không?

Bỗng nhiên chị từ trên sân khấu chậm rãi đi xuống bậc thang, đã vậy còn hết sức ngọt ngào nói với tôi nữa chứ.

Lúc này tôi như bị điểm huyệt, chỉ có đôi mắt là trưng trưng nhìn chị đang rẽ đám đông đi xuống. Rồi, bàn tay thon mịn ấm áp ấy cũng chạm vào tay tôi.

Giây phút này tôi chỉ muốn hét lên với ba má rằng "Con đi lấy chồng đây!". Ánh mắt chị sao mà quá đỗi nhu tình, lại sáng ngời như sao trời, tôi nghĩ mình chìm đắm trong đấy mãi thôi.

- Em tên là gì?

Ngẩn ngơ một hồi lại nhận được câu hỏi từ chị.

- Dạ em là Kim Duyên.

Đây là lần đầu tiên tôi tỏ ra bẽn lẽn như vậy đó, mắc cỡ quá đi à.

- Chào em Kim Duyên.

Nụ cười của chị trong giây phút ấy làm bừng sáng cả vùng trời xung quanh đây, tôi thẩn thờ nhìn người con gái mình hằng mến mộ nắm tay rồi dắt tôi lên sân khấu.

Trước hàng trăm nghìn ánh mắt ngưỡng mộ lẫn ghen tị, tôi phải nói là vô cùng đắc ý. Nhưng mà sao chị lại mời tôi hát chứ? Tôi có biết hát đâu trời ơi.....

Chiều thứ 7, Kim Duyên một mình trên con đường trở về nhà, nàng bước đi mà trong đầu không nghĩ gì hết trơn, hoàn toàn trống rỗng và bình yên.

Bạch

Thì đột nhiên có một ai đó đặt tay với lực khá mạnh lên vai Kim Duyên, chưa kịp phản ứng, nàng đã bị người ta kéo vào con hẻm nhỏ.

- Nè_

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!