Chương 1: Đẻ Con Gái Cho Nó Thùy Mị (1)

Tại một làng quê yên bình nọ...

- Trời đất ơi, con đứng lại đó cho mẹ!

- Huhu mẹ con biết lỗi rồi mà.

- Khóc gì mà khóc, đứng lại chưa?

- Mẹ bỏ cái cây xuống đi rồi con không chạy nữa.

- Không đánh con là không được mà.

Buổi trưa trời trưa trật, trên con đường làng nhỏ thẳng tắp, hai bên là ruộng đồng có hai mẹ con đang rượt nhau í ới khắp xóm.

Mấy cô mấy bác đi làm ruộng về thấy cảnh nọ cũng chỉ biết cười trừ, bởi vì đã quá quen rồi.

Con bé bị mẹ dí đó là Khánh Đan, tên ở nhà là Dâu, bé nó xinh xẻo dễ thương, ngặt nỗi là quậy kinh khủng. Còn mẹ nó là Kim Duyên, con gái ông bà Út, vợ của Khánh Vân, con cưng nhà ông bà Ba.

Gia đình họ dễ thương lắm, khắp làng khắp xóm ai gặp cũng mến cả...

- Hai mẹ con lại đi đâu rồi?

Khánh Vân mới trở về từ tiệm hoa của mình, bước vào nhà thấy cửa mở toang hoác, vợ con thì chẳng thấy đâu.

Cô gãi đầu, bình thường vợ cô kỹ càng chuyện nhà cửa lắm mà, không lý nào lại hớ hênh như thế được. Vậy chỉ còn một lý do thôi.

- Huhuhu mẹ ơi... con biết sai rồi mà... huhu...

Đúng như những gì cô nghĩ.

Khánh Vân vừa quay lại đã thấy cục bông trắng trẻo còn mặc trên mình bộ đồ học sinh, mặt mày lấm la lấm lét khóc um lên. Phía sau nó là Kim Duyên vợ cô, tay cầm cái roi mây, mồ hôi mồ kê thì nhễ nhại.

- Đã đánh đâu mà con khóc hả?

Nàng đem cơn nóng giận bước vào nhà, vừa thở vừa mắng. Nhìn thôi cũng đủ biết nhóc nhỏ nhà mình đã gây ra chuyện lớn rồi.

- Sao vậy? Con phá gì nữa hả?

Thấy tình hình căng như dây đàn, Khánh Vân vội tới bế công chúa nhỏ đang tức tưởi lên tay. Cô dịu dàng lau nước mắt cho con, quan tâm hỏi nó.

Không đợi con bé trả lời, Khánh Vân liền quay sang vợ, đỡ nàng ngồi xuống ghế, lần này thì cô hơi rén:

- Vợ bình tĩnh, có gì mình từ từ nói.

- Chị nói đi, em mệt lắm rồi.

Kim Duyên hậm hực vứt cái roi sang một bên, thở ra một hơi rồi rót cho mình cốc nước, bực chết đi được.

- Con làm gì mẹ giận đấy?

Cô vẫn nhẹ nhàng xoa đầu bé con, mà con bé vẫn hít hít cái mũi trông rất ấm ức.

- Hức... con... huhu... con...

Đợi nó khóc xong chắc tới mai, Kim Duyên liền quạu quọ cướp lời:

- Nãy em bận tiếp khách hàng nên rước con trễ chút, em có nhờ cô giáo trông nó giúp, lúc sau thì nghe cô giáo gọi về nói nó vừa tan học đã chạy đi đâu mất làm cô với em kiếm muốn bở hơi tai, ngờ đâu 30 phút sau chú bảo vệ thấy nó bước ra từ tiệm net kế bên trường, chị coi có đáng đánh không?

Ngồi nghe vợ mách tội con gái xong, Khánh Vân chỉ biết thở dài ngao ngán. Hư quá trời hư rồi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!