Khi Khương Cửu Sênh trở về nhà, hai nhân viên bảo vệ trực ban trước đó đều không thấy đâu cả. Người trực đêm đã được thay đổi, sảnh lớn của lô Bảy được dọn dẹp sạch sẽ, điện cũng có lại. Cô không gặp Thời Cẩn, đành dùng thẻ từ dự bị mở cửa nhà anh. Trong nhà vắng tanh, không có bất cứ tiếng động gì.
Có lẽ anh đang trên máy bay rồi.
"Gâu."
Bác Mỹ từ ngoài ban công ló đầu lên, sau khi sủa hai tiếng thì không ngừng sủa inh ỏi.
Cô mở hẳn cửa ra.
Sau khi Bác Mỹ thấy rõ người đến là ai, lập tức chạy khỏi ổ, hớn hở lao về phía cô.
Cô ngồi xổm xuống.
Nó dựa hẳn lên người cô, hai chân trước đặt lên đầu gối cô, vừa vây lấy cô vừa làm nũng: "Gâu!"
Khương Cửu Sênh buồn cười. Con chó này dường như rất hiểu tính người, cô mới đến đây có mấy lần mà đã nhận ra cô. Cô đứng dậy đổ cho nó chút thức ăn.
Khương Bác Mỹ rất hưng phấn, ăn vô cùng vui vẻ, đuôi không ngừng ngoe nguẩy, cứ ăn hai miếng lại nhìn về phía cô cười ngây ngô.
Khương Cửu Sênh xoa đầu nó.
"Bác Mỹ."
"Gâu."
"Ba em rốt cuộc là người như thế nào?"
"Gâu."
Cô khẽ lẩm bẩm: "Sao chị mãi không thể nhìn thấu anh ấy."
Khương Bác Mỹ run run, sau đó cố sức sủa: "Gâu gâu!"
Nếu Bác Mỹ biết nói tiếng người, nó nhất định sẽ kiên cường nói cho Khương Cửu Sênh biết: Ba nó là người mà nó sợ nhất trên đời này, sợ đến mức đã mấy lần nó suýt không giữ được mạng chó, cũng may, nó vẫn còn đủ dũng cảm để vượt qua.
Sở Cảnh sát.
Vào thời gian này, thông thường chỉ có mỗi nhân viên cảnh sát trực ban, nhưng không biết vì sao, lúc này lại có cả cục trưởng nữa.
Cục trưởng Dương đã gần năm mươi tuổi, bụng bia to đùng, bảo dưỡng khá tốt, khi cười lên để lộ hai nếp nhăn. Ông ta cầm hồ sơ ra khỏi phòng lấy lời khai rồi bước vào phòng khách, hơi hóp bụng lại, trông thêm vài phần kính cẩn.
"Cậu Từ, phiền cậu ký tên ở đây."
Cố Diệp Phi
Cậu Từ này tất nhiên là Từ Thanh Bách. Từ sau khi anh làm bác sĩ, đã lâu không nghe ai gọi mình như thế.
Ký tên xong, Từ Thanh Bách nhìn về phía ghế dựa, dài giọng: "Cục trưởng Dương."
Da đầu Cục trưởng Dương rờn rợn, vội vàng cười nói: "Cậu Từ, mời nói."
"Về phía ba tôi, mong Cục trưởng Dương giấu giúp." Từ Thanh Bách cười rộ lên như một cậu ấm chính hiệu, "Nếu để ông ấy biết, có khi lại mắng tôi một trận đấy."
Cục trưởng Dương cũng là người lão luyện, gặp không ít việc thế này, tất nhiên không thể làm phật lòng nhóm con ông cháu cha, vội vàng nhận lời: "Cậu Từ yên tâm đi, chúng tôi không vì mấy chuyện nhỏ này mà làm phiền Bộ trưởng Từ đâu."
Đối với mấy ông lớn nhà họ Từ, thời gian là vàng bạc.
"Vậy thì cảm ơn Cục trưởng Dương."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!