Giọng nói của người đàn ông rất nho nhã, bàn tay đang đưa ra thon dài và trắng trẻo, chỗ gan bàn tay có một nốt ruồi, anh ta cũng giúp cô ta thu dọn sách lại.
Lâm Oanh Trầm đưa sách cho hắn ta rồi nói xin lỗi một lần nữa.
Đối phương đón lấy sách, khẽ lắc đầu, nói không sao.
Bỗng phía sau chỗ rẽ vang lên tiếng kêu kinh ngạc của một cô gái.
"Bùi Đại!"
Độc giả trung thành của Giang Bùi đều gọi anh ta là Bùi Đại.
Cô gái trông rất trẻ, nhìn thấy thần tượng thì kích động đến nỗi nói năng lộn xộn: "Em em em... em là fan của anh đấy."
Giang Bùi mỉm cười, nói: "Chào em."
Trong lòng cô gái thầm nghĩ, lịch sự thật đấy, không hề tỏ vẻ kiêu căng chút nào, Bùi Đại quả thật giống như trong lời đồn, vừa nho nhã vừa văn nghệ, cả người đều toát lên vẻ tri thức.
Cô ấy lấy giấy bút trong túi ra: "Có thể ký tên cho em được không ạ?"
"Được chứ."
"Cảm ơn Bùi Đại."
Nhà văn có sách bán chạy, Giang Bùi.
Lâm Oanh Trầm nhớ ra rồi, cô ta từng xem bài phỏng vấn của anh ta, để tài liên quan đến tâm lý tội phạm. Cô ta thu ánh mắt lại, rồi đẩy cửa bước vào phòng làm việc của Trương Hiển Thừa.
Trương Hiển Thừa đang nghe điện thoại, hình như gặp phải chuyện rất gấp, đến tài liệu còn không thu dọn, tay chân luống cuống đứng lên, chỉ nói một câu: "Con ngồi đây một lúc nhé, ba còn một bệnh nhân nữa." Trương Hiển Thừa nói xong liền ra khỏi phòng làm việc.
Lâm Oanh Trầm chỉ ở lại một lúc thì Hàn Thanh, mẹ của cô ta đã gọi điện thoại đến.
Ngữ khí của Hàn Thanh không tốt lắm, bà ta nói thẳng thừng: "Về nhà một chuyến đi."
"Có chuyện gì?"
Bà ta nói: "Lâm Bình Xuyên muốn ly hôn với mẹ."
Sau khi sững người trong giây lát, Lâm Oanh Trầm cầm lấy giỏ xách đứng lên.
Bịch.
Chồng tài liệu trên bàn bị giỏ xách đụng trúng, rơi cả xuống đất. Cô ta ngồi xổm xuống nhặt, trong đống văn kiện rơi lộn xộn đó, cô ta nhìn thấy một cái tên quen thuộc.
Tiêu Kinh Hòa...
11 một giờ, Lâm Oanh Trầm trở về Đại Viện của quân khu.
Hàn Thanh và Lâm Bình Xuyên đang cãi nhau rất gay gắt. Hàn Thanh còn không trang điểm, đang ra sức gào thét, không còn chút dáng vẻ dịu dàng và nhã nhặn thường ngày nữa, tình nhân của Lâm Bình Xuyên ôm cái bụng to tướng, cũng đang lau nước mắt.
Trong nhà Tây không có người khác, chắc là ông cụ cố ý tránh mặt. Sau khi Lâm Oanh Trầm bước vào thì Lâm Bình Xuyên không nói tiếp nữa, cô ta gọi Hàn Thanh một tiếng, cuộc cãi vã mới dừng lại, hai mẹ con cùng đi lên tầng trên.
"Ly hôn đi." Cô ta nói.
Hàn Thanh không mặc bộ sườn xám yêu thích, có lẽ do kẻ thứ ba đó đến đột ngột, bà ta vẫn còn đang mặc quần áo ở nhà: "Trừ khi Lâm Bình Xuyên bước ra khỏi nhà với hai bàn tay trắng, nếu không thì cho dù phải dây dưa cả đời, mẹ cũng không để kẻ thứ ba đó thay thế vị trí của mình."
"Me..."
Hàn Thanh ngắt lời: "Được rồi, cho dù ly hôn thì cũng không phải là bây giờ."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!