Xe của Hàn Thanh dừng bên ngoài đại viện, bóp còi vài lần Lâm Oanh Trầm mới hoàn hồn, lên xe trong trạng thái ngây ngây dại dai.
Đôi mắt cô vẫn còn đỏ, Hàn Thanh hỏi: "Dung Lịch đã nói gì với con?"
Đã nói gì ư?
Anh rất đề phòng cô ta: "Cô là ai?"
Cô ta nói: "Em là Oanh Trầm, Ô Nhĩ Na Giai Oanh Trầm."
Biểu cảm hỗn loạn của Dung Lịch lập tức bình tĩnh lại không một giây chậm trễ: "Cô không phải là cô ấy."
Giọng điệu anh rất kiên định, ánh mắt anh nhìn cô ta vẫn không có chút ấm áp nào.
"Em phải làm gì thì anh mới tin em?"
Bóng cây đu đưa, lưu lại trên ngũ quan của gương mặt anh một tầng bóng râm, rất thờ ơ, lạnh lẽo. Anh không trả lời câu hỏi của cô ta, chỉ nói: "Nếu là cô thì tôi xem như Ô Nhĩ Na Giai Oanh Trầm c.h.ế. t rồi."
Cô ta bật cười, gương mặt đầy nước mắt.
"Dung Lịch, quả thật, anh đã yêu cô ta rồi."
Anh yêu Tiêu Kinh Hòa, vì thế, trừ cô ra thì không ai có thể là Ô Nhĩ Na Giai Oanh Trầm, anh cũng không chấp nhận kẻ khác.
Anh không nói thêm lời nào, quay người rời đi.
Lâm Oanh Trầm ngồi ở ghế sau, cúi đầu nhìn ra bên ngoài cửa sổ nơi những câu thanh tùng mọc đầy vườn, cảm thấy hơi mệt mỏi: "Mẹ, mẹ đừng quản chuyện giữa con và Dung Lịch nữa."
Hàn Thanh bảo tài xế lánh đi, đóng cửa sổ xe lại, giọng điệu thản nhiên: "Đổi người khác đi."
Lâm Oanh Trầm nhìn bà ta: "Mẹ có ý gì ạ?"
"Con là người thông minh." Hàn Thanh không nói lòng vòng với cô ta, giọng điệu vừa ép buộc vừa máy móc, "Dung Lịch không được thì đổi người khác, Hoắc Thường Tầm cũng được, Lục Khải Đông cũng được, chỉ cần là một trong các nhà có năm ngôi sao trước cửa của Đại Viện thì ai cũng thế cả."
Trong Quân Khu Đại Viện, chỉ năm sáu nhà có năm ngôi sao trước cửa, đều là những người đứng trên đỉnh kim tự tháp Đế Đô.
Ba dượng của Lâm Oanh Trầm cũng phải cúi người trước họ.
Cô ta nhíu mày, cố chấp sửa lại: "Không giống nhau."
Hàn Thanh cười khẩy, không cho là đúng: "Đều là đàn ông cả, có gì khác biệt chứ?"
Cô ta cũng cười: "Bà Hàn Thanh, mẹ tưởng con là mẹ sao?"
Hàn Thanh lạnh mặt: "Trương Cảnh Hoa!"
Trương Cảnh Hoa.
Cô ta sắp quên mất cái tên trước kia của mình rồi.
Lâm Oanh Trầm không buồn tranh cãi với Hàn Thanh, nói ngắn gọn: "Con chỉ muốn Dung Lịch."
"Con muốn ư?" Hàn Thanh bỡn cợt, "Con có muốn được anh ta không?"
Trong đám công tử thì chỉ có Dung Lịch kiêu ngạo lạnh lùng, mỹ sắc đối với anh không có tác dụng, trước nay anh đều không thèm liếc phụ nữ thêm một cái.
Lâm Oanh Trầm không nói tiếp vấn đề này, cô ta mở cửa: "Tối nay con không về đâu."
"Lại đến chỗ ông ta à?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!