Khương Cửu Sênh lại bồi thêm một câu: "Uống nhiều sẽ nghiện."
Mạc Băng biết, Khương Cửu Sênh có bệnh mất ngủ rất nghiêm trọng, phụ thuộc rất nhiều vào thuốc ngủ. Thân là người quản lý, cô cũng không biết nguyên nhân mất ngủ từđâu mà ra, chỉ biết Khương Cửu Sênh thỉnh thoảng sẽđi khám tâm lý.
Mạc Băng không tin lắm vào lý do áp lực lớn không ngủđược của Khương Cửu Sênh. Dù sao, nghệ sĩ của cô có thiên phú, lại không thiếu tài nguyên. Chỉ có người mới tài năng không đủ nhưng yêu cầu quá cao mới thấy áp lực, Khương Cửu Sênh thì thiếu cái gì?
Ồ, cô chỉ thiếu một đôi tay tuyệt sắc thế gian đêm đêm ôm trong lòng, mà vừa khéo bác sĩ Thời lại có.
Cố Diệp Phi
Mạc Băng tỏ rõ thái độ: "Cứ thuận theo tự nhiên đi! Cóđiều, nếu định gạo nấu thành cơm [PH1] thì nhất định phải báo chị biết nghe chưa." Vậy mà cô lại nói lời mờám với vẻ mặt nghiêm túc, "Chị sẽ chuẩn bị cho cô loại ba con sâu thư thái nhất."
Khương Cửu Sênh không tiếp lời cô nàng. Đúng lúc này, cánh cửa bị mở ra, là Lâm An Chi tới đón Mạc Băng. Khương Cửu Sênh và Lâm An Chi chẳng mấy thân quen, mối liên hệ chung duy nhất là Mạc Băng. Nhưng Mạc Băng là một trong số những người bạn ít ỏi của cô, nên tất nhiên cô cũng thường gặp Lâm An Chi.
Lâm An Chi hỏi thăm: "Tay thế nào rồi?"
Lâm An Chi bằng tuổi Mặc Băng, mới hai mươi tám tuổi đã lấy được ba giải ảnh đế. Mặc dù không đoạt giải ở những hạng mục quan trọng nhất, nhưng trước khi chuyển qua giải trí Hoa Nạp, anh làảnh đế trẻ tuổi nhất Thiên Vũ. Trong giới cũng có nhiều đánh giá trái chiều về anh, tướng mạo cực phẩm, ra mắt với vai trò thần tượng, không phải diễn viên được đào tạo chính quy, vai diễn đều là nhân vật dễ lấy lòng khán giả khá gần với hình tượng của mình, có bao nhiêu người tâng bốc anh thì cũng có bấy nhiêu người vùi dập anh.
"Chỉ trật khớp thôi." Khương Cửu Sênh hỏi thăm lại, "Còn anh thì sao?"
Ý của cô là hỏi chân của Lâm An Chi, tuần trước quay phim bị ngã, Mạc Băng chỉ nói bị thương không nặng, Khương Cửu Sênh cũng không rõ tình hình cụ thể, cóđiều lúc đi bộ không thấy khập khà khập khiễng.
"Có thểđi lại bình thường, không mấy trở ngại." Nói xong, Lâm An Chi đưa một tấm danh thiếp cho Khương Cửu Sênh, "Đây là danh thiếp của một bác sĩ Trung Y khoa Chỉnh hình có tiếng, tôi đưa Mạc Băng đi khám trước, có thời gian cô cũng nên đi khám xem sao."
"Được."
"Vậy chúng tôi đi trước."
Khương Cửu Sênh gật đầu.
Lâm An Chi dìu Mạc Băng, ân cần dặn: "Em đi chậm thôi."
Mạc Băng "ừ" một tiếng, tựa hẳn vào cánh tay anh.
Khương Cửu Sênh nhếch môi, cảm thấy tình yêu quả là khóđoán. Chẳng hạn như hai người này, Lâm An Chi là kiểu người lãnh đạm, trầm mặc ít nói, nhưng Khương Cửu Sênh từng nhìn thấy anh ta chật vật bay hai ngày liền tới thăm Mạc Băng; còn Mạc Băng thì mạnh mẽ giỏi giang, nhưng khi say lại vừa gọi tên Lâm An Chi vừa khóc sướt mướt.
Hao tâm tổn sức, long trời lỡđất, đây chính là kiểu tình yêu của họ.
Thấy Mạc Băng chau mày, Lâm An Chi liền dừng lại hỏi: "Đau lắm hả?"
Mạc Băng cười bông đùa: "Đau thì sao?"
Lâm An Chi ngẫm nghĩ rồi nói với giọng nghiêm túc: "Bảo trợ lý của anh cõng em."
Trợ lý của anh làđàn ông đấy, Mạc Băng lừ mắt nhìn anh.
Thấy thế anh liền giải thích: "Chân của anh chưa lành, không thể cõng em được."
Mạc Băng vẫn giữ nguyên vẻ mặt lạnh lùng.
Lâm An Chi cười khẽ, gương mặt lạnh lùng trở nên dịu dàng: "Cóđiều tay anh không sao, anh có thể dìu em."
Anh cười rồi chìa tay về phía Mạc Băng.
Cô hơi chần chừ, đảo mắt nhìn xung quanh, thi thoảng có y tá hộ lýđi ngang phòng VIP, cô vội lùi ra phía sau hai bước: "Lỡ có"chó săn" thì chết".
Nụ cười nơi khoé môi Lâm An Chi tắt ngúm, anh túm c.h.ặ. t t.a. y Mạc Băng: "Đây là phòng bệnh VIP, phóng viên lọt vào không nổi đâu."
Mạc Băng chỉ cười, không nói.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!