"Đánh c.h.ế. t thì phải làm sao?"
Công Túa to gan và ngang ngạnh, nói như lẽđương nhiên: "Chết thìđền tiền."
Dứt lời, cậu hất tay Khương Cửu Sênh, đập ghế lên đầu Giản Thành Tông. Hắn ngẩn ra mười mấy giây, giơ tay lên chạm phải đống m.á. u be bét liền la hét thất thanh.
Giản Thành Tông cũng là con nhà giàu, đâu từng bịđối xử như vậy. Hắn nổi giận đùng đùng, chịu cơn đau trên lưng trên đầu, hét ầm lên: "Thằng nhãi ranh từđâu ra, chỉ cần hôm nay mày không đánh c.h.ế. t tao, nhà họ Giản nhất định sẽ g.i.ế. c c.h.ế. t mày!"
Ái chà, uy h.i.ế. p cơđấy? Ai cũng là cậu ấm cả!
TạĐãng quăng ghế, ra vẻ"mày trẻ trâu tao đây còn trẩu tre hơn", bật cười giễu cợt: "Thế thì tao đập c.h.ế. t mày luôn cho nhẹ nợ." Dứt lời, cậu nhấc chân giẫm mạnh lên bụng Giản Thành Tông, "Ghê nhở, dám bắt nạt học trò của nhà họ Tạ, tưởng nhà họ Tạ không còn ai nữa chắc?"
TạĐãng vừa kết thúc buổi diễn ở nước ngoài là bay về ngay, chưa kịp thay quần áo đã chạy đến đây, trên chân vẫn làđôi giày da đen bóng loáng, cúđạp kia quả thật là găm vào tận tim phổi.
Giản Thành Tông đau đến độ gào khóc, khiến mấy gã vệ sĩ cuống hết cả lên. Chúng vừa định tiến tới, Vũ Văn Xung Phong đã búng tay gọi người cản chúng lại, sau đó thờơ ngồi xuống sofa.
TạĐãng trông yếu ớt nhưng ra tay tàn nhẫn vô cùng, cứ như muốn dồn người ta vào chỗ chết. Tính tình cậu không mấy tốt đẹp, lúc hăng m.á. u lên không ai dám cản, chỉ có Khương Cửu Sênh là ngoại lệ.
"Đủ rồi." Khương Cửu Sênh lên tiếng.
TạĐãng dừng tay, ngẩng đầu nhìn cô.
Cô liếc nhìn Giản Thành Tông co mình ôm bụng, thở hổn hà hổn hển. TạĐãng từng tập võ, chắc hẳn chuyên đánh vào chỗ không gây nguy hiểm đến tính mạng nhưng đau c.h.ế. t người.
"Hắn có làm sao tôi lại phải thu dọn bãi rác này." Vũ Văn Xung Phong nói.
TạĐãng không vui, nện thêm hai đ.ấ. m mới chịu thôi. Cậu lắc cổ tay, quay đầu nhìn Khương Cửu Sênh, bấy giờ mới thấy má trái cô có vết m.á. u dài chừng nửa ngón tay. Cậu vội tóm chặt lấy tay cô: "Mặt bà làm sao vậy? Ai đánh?"
TạĐãng tuy ngang ngạnh vô lý, nhưng lại cực kì bao che. Cậu không thích Khương Cửu Sênh, cũng gai mắt với thói quen hút thuốc uống rượu đánh nhau và sở thích chơi guitar của cô. Nhưng dù gì cô cũng nhận ông cụ nhà cậu là thầy, đóng cửa mắng nhiếc còn được, làm gì có chuyện mặc người ngoài ức h.i.ế. p chứ? Cậu nổi giận, quát ầm lên: "Nói mau, thằng ranh nào làm?"
Khương Cửu Sênh hờ hững lau vệt máu: "Bị mảnh thủy tinh b.ắ. n vào thôi."
TạĐãng vội giữ c.h.ặ. t t.a. y kia của cô, lấy chiếc khăn sạch sẽ trong túi áo lau cho cô, không quên gắt gỏng: "Bàđừng động, để lại sẹo xấu c.h.ế. t được!"
Hàng mày Khương Cửu Sênh cau thêm, trán cũng đổ mồ hôi.
TạĐãng chưa hết giận, dạy bảo luôn miệng: "Bà bị ngu à? Con gái con đứa đánh đ.ấ. m gì chứ, không biết chạy sao?" Nói xong, cậu xoay người cô hai vòng, nhíu chặt đôi mày tuấn tú, "Có sao không? Còn bị thương ởđâu nữa không?"
TạĐãng làđứa con trai duy nhất của thầy Tạ, lại mất mẹ từ tấm bé nên càng được bố yêu thương chiều chuộng, bởi vậy tính tình mới hống hách thế này. Nhưng dù gì cũng chỉ là thanh niên hơn hai mươi, trừđàn violin, kiến thức xã hội không nhiều nhặn gì, vẫn giữđược bản tính đơn thuần. Dù lời lẽ cay nghiệt, nhưng ít nhiều vẫn thiên vị"người nhà" cùng học nhạc mấy năm nay.
Thấy Khương Cửu Sênh im lặng, TạĐãng cào mái tóc xoăn: "Sao không nói gì? Không sao chứ?"
Khương Cửu Sênh cắn môi: "Cậu còn không buông tay thì có sao thật đấy."
TạĐãng sửng sốt, bấy giờ mới nhận ra mặt cô trắng bệch, mồ hôi đầm đìa. Cậu lập tức buông tay, chạm nhẹ lên cánh tay cô: "Tay sao thế?"
TạĐãng cóđôi tay rất đẹp, có lẽ bởi vì chơi đàn violin từ nhỏ nên ngón tay rất dài, khớp xương thon nhỏ, màu da trắng nõn, không khác gì tiểu thư nhà giàu không phải làm việc nặng thời cổđại. Đã vậy cậu còn là người yêu thích cái đẹp, đặc biệt là tay, chấp nhận chi bảo hiểm cho đôi tay mình, đương nhiên tay của thiên tài violin không hề rẻ chút nào.
Khương Cửu Sênh thờơ trả lời: "Chắc bị gãy xương rồi."
Gãy xương… Vậy mà vẫn tỏ ra không làm sao á?
TạĐãng tái mặt, không nói tiếng nào xoay người đạp Giản Thành Tông thêm mấy cú.
Lần này Vũ Văn Xung Phong không hề ngăn cản, tình nguyện thu dọn cục diện rối ren này. Anh nhìn Khương Cửu Sênh, đúng là mạnh miệng, tay gãy mà không nói tiếng nào. Cả lớp tán thủđều nói cô lì lợm, bướng bỉnh chẳng khác gì con trâu.
Cố Diệp Phi
Giản Thành Tông bịđánh đập tời bời, ôm mặt la hét: "Mày có biết tao là ai không? Nếu tao có bị làm sao, tao tuyệt đối không tha cho chúng mày."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!