Khương Cửu Sênh gảy dây đàn guitar vài cái: "Đối với em, tay keyboard có cũng được, không có cũng chẳng sao, em đã giúp đỡ cô ta hết lòng hết dạ rồi."
Mạc Băng không phản đối. Trong một ban nhạc, tay keyboard quả thật không phải vị trí chính, chưa kể tài nghệ của Liễu Nhứ cũng thường thôi, chính là dạng "bỏ thì thương, vương thì tội".
Vừa nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đãđến.
"Sênh Sênh."
Mạc Băng quay đầu, Liễu Nhữđang đứng trước cửa, nước mắt rơi như mưa. Mạc Băng cảm thấy Liễu Nhứ không làm diễn viên thật quá uổng phí, không những nhập vai thần tốc mà còn trở mặt cực nhanh.
Khương Cửu Sênh đặt đàn guitar xuống: "Côđến để xin lỗi à?"
Liễu Nhứ khẽ nhíu mày, nước mắt lã chã: "Không phải như em nghĩđâu, chị có thể giải thích."
Giải thích?
Từng chứng cứđều vô cùng xác thực, giải thích gì nữa, ngụy biện thì có.
Tính tình Khương Cửu Sênh vốn rất điềm đạm, ấy vậy mà lúc này lại mất kiên nhẫn, sắc mặt thoáng lạnh: "Liễu Nhứ, từ trước đến nay, mấy trò tiểu xảo của côđều không ảnh hưởng đến toàn cục, nên tôi vẫn mắt nhắm mắt mở cho qua. Chỉ là…" Cô ngẩng đầu, ánh mắt lạnh lùng, "Côđừng tưởng tôi ngu."
"Sênh Sênh…" Liễu Nhứ cắn môi dưới, ánh mắt hoang mang đong đầy nước mắt như không biết phải làm sao.
Khương Cửu Sênh chậm rãi nói: "Sau khi soạn xong biên bản chấm dứt hợp đồng, tôi sẽ bảo người đưa qua cho cô ký tên. Tôi sẽ trả tiền bồi thường gấp đôi cho cô, xem như là…" Cô ngừng một chút, đầu ngón tay gõ lên mặt bàn từng nhịp một, đôi môi đỏ mọng lãnh đạm thốt ra ba chữ, "Phí dịch vụ."
Phí dịch vụ!
Thật ra, Khương Cửu Sênh là chủ, còn Liễu Nhứ chỉ là người làm thuê. Suốt ba năm qua hai người đã luôn trong tình trạng "bằng mặt không bằng lòng", thì nay cần gì phải nhắc đến tình nghĩa chị em.
Ánh mắt Liễu Nhứ sầm xuống, hai bàn tay bên hông cũng siết chặt thành nắm đấm.
Cô ta không nói, tự nhiên cũng sẽ có người khác lên tiếng thay.
"Sênh Sênh, em đừng dễ dàng tin lời tiểu nhân. Tiểu Nhứ không phải là người như vậy đâu." Người lên tiếng là Trương Nại. Gãđứng sau lưng Liễu Nhứ, câu nào câu nấy đều vô cùng chính nghĩa dõng dạc, hiên ngang như một dũng sĩ.
Một tên đàn ông bị tình yêu làm mờ mắt, chỉ nhìn bề ngoài thì lại cho rằng mình hiểu thấu mọi thứ, đúng là vừa ngu xuẩn vừa đáng thương.
Khương Cửu Sênh cũng chẳng muốn phản bác lại lời gã, chỉ hỏi ngược lại: "Vậy cô ta là loại người như thế nào?"
Trương Nại bị hỏi thế thì nghẹn lời.
Một cô gái với muôn ngàn vẻ mặt như thế, bảo Trương Nại xác định Liễu Nhứ là loại người gì thì quả thật là làm khó gã rồi. Chỉ là, một người nguyện đánh, một người nguyện chịu, Khương Cửu Sênh cũng lười bàn cãi thêm, chỉđi thẳng ra cửa.
Liễu Nhứđứng đó nhìn chằm chằm theo bóng lưng Khương Cửu Sênh, hai mắt dần đẫm lệ.
"Sênh Sênh không tin em…" Cô ta nắm tay Trương Nại, tỏ vẻ vừa bất lực vừa bàng hoàng, "Trương Nại, em phải làm sao bây giờ?"
Trương Nại thấy cô ta khóc là lại xót xa, tìm mọi cách để dỗ dành: "Côấy không tin em, anh tin, anh sẽ tìm cách giúp em làm sáng tỏ mọi chuyện. Anh sẽ nhờ Nhiễm Nhiễm và Phương Lâm giúp đỡ, yên tâm đi, không sao đâu."
Chậc chậc chậc…
Đúng là tình yêu sắc son!
Mạc Băng khoanh tay đi vòng qua hai người họ, thình lình ném lại một câu: "Liễu Nhứ, Oscar nợ cô một giải thưởng."
***
Mười một giờ sáng, Liễu Nhứđăng bài lên weibo, xem như là lời đáp lại đầu tiên của cô ta về sự kiện hãm hại đồng nghiệp này, thu hút rất nhiều cư dân mạng vào hóng chuyện.
Liễu Nhứ V: Giờđây, dù tôi có trăm miệng cũng khó giãi bày nỗi oan này, sau này không thể cùng thuyền nữa rồi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!