Mạc Băng nghĩ mãi mới nghĩ ra được một lý do thỏa đáng: "Mấy ông chủ trong giới kinh doanh mặc dù có rất nhiều thế lực nhưng lại luôn thiếu thốn các mối quan hệ, nên họ không cách nào giải quyết chuyện này một cách nhanh chóng đến thếđược, hơn nữa, họ cũng chẳng có lý do gìđể giúp em cả." Mạc Băng tạm dừng một chút rồi lại nhìn Khương Cửu Sênh, "Sênh Sênh, em thấy sao?"
Khương Cửu Sênh suy tư một lát rồi đáp với vẻ thờơ như mọi khi: "Em nghĩ… Em cũng là một trong những quần chúng đang hóng hớt ngoài kia thôi."
Mạc Băng nghẹn lời.
Lẽ nào thật sự giống như tin đồn, cóđại gia nâng đỡ? Rốt cuộc là thần thánh phương nào? Hay thật sự là… sự kiện ma quái?
Hai năm qua, Mạc Băng cũng từng điều tra, nhưng chẳng có chút manh mối nào. Cô có lý do hoài nghi, nghệ sĩ nhà cô quả thật là một "lời nguyền", ai đắc tội đều sẽ gặp xui xẻo.
Cửa phòng làm việc bịđẩy ra, Vũ Văn Xung Phong mặc một bộ vest màu đỏ rượu bước vào, chậm rãi ngồi xuống một chiếc ghế dựa lớn, ngẩng đầu liếc nhìn Khương Cửu Sênh.
"Đã nhắc em bao nhiêu lần là hút ít thôi."
Thế mà cứ nhất quyết không chịu nghe lời!
Tuy rằng anh ta tức giận, nhưng giọng nói lại thiên về bất đắc dĩ nhiều hơn, còn có chút nghiến răng nghiến lợi.
Khương Cửu Sênh phớt lờ câu này, chỉ hỏi: "Anh mua người nói đỡ cho tôi à?"
Vũ Văn Xung Phong lười nhác duỗi đôi chân dài của mình, ngón tay gõ trên mặt bàn chẳng theo quy luật gì: "Em cho rằng tôi tiền nhiều không có chỗđốt đúng không? Mấy chuyện cỏn con thế này, cần gì tôi phải đốt tiền để giải quyết hả? Ngay từ ban đầu tôi đã không định cho em đi theo con đường thần tượng rồi, em có thô lỗ một chút cũng không sao."
Thô lỗ?
Cố Diệp Phi
Chưa kểđến ba mươi triệu fan của Khương Cửu Sênh, ngay cả Mạc Băng nghe xong cũng muốn cướp lấy hộp t.h.u.ố. c lá của Khương Cửu Sênh rồi đập một phát vào đầu sếp nhà mình.
Khương Cửu Sênh im lặng tìm t.h.u.ố. c lá trong ngăn tủ: "Có bật lửa không?"
Nhân viên mà toàn mượn bật lửa của sếp, Vũ Văn Xung Phong gườm gườm nhìn cô, đẩy ghế ra xa rồi gác luôn chân lên bàn: "Không có!"
Anh ta có hút thuốc, nhưng không nghiện. Cũng không nhớ rõ là bắt đầu hút từ lúc nào, nhưng chắc chắn là sau Khương Cửu Sênh.
Khương Cửu Sênh ồ một tiếng, vòng qua ghế sofa, mở ngăn kéo dưới cùng của bàn làm việc, lấy một chiếc từđống bật lửa bánh răng.
Tạch.
Cô châm lửa, ngậm lấy điếu thuốc, rít một hơi, rồi chậm rãi nhả ra một làn khói mỏng.
Vũ Văn Xung Phong á khẩu.
"Tay keyboard của em giờ không dùng được nữa, lòng dạ quá thâm hiểm. Hiện nay còn chừng ba chuyến lưu diễn, em chỉ có hai lựa chọn thôi. Một là giải tán The Nine, tôi thuê cho em một ban nhạc cao cấp khác. Hai là cho Liễu Nhứ cút xéo, em tự sắp xếp nội bộ." Vũ Văn Xung Phong khoanh tay dựa vào ghế, kéo dài giọng đầy ẩn ý: "Tất nhiên, nếu em nhất quyết không chịu giải tán đám gà mờ kia, hậu quả tự em gánh lấy, tôi chỉ quan tâm kết quả, nếu chuyến lưu diễn thất bại…"
Vũ Văn Xung Phong dừng một chút, nhìn xoáy vào Khương Cửu Sênh: "Sênh Sênh, tôi là thương nhân, không có lý gì lại đi kinh doanh lỗ vốn."
Ba năm trước, khi Khương Cửu Sênh nhất quyết muốn ra mắt dưới dạng ban nhạc. Là một ông chủ, Vũ Văn Xung Phong cũng từng nói câu này, chỉ là cuối cùng, anh ta vẫn bỏ ra một trăm triệu để sắp xếp mọi chuyện cho cô.
Cô không giải thích nhiều, cũng chẳng trấn an hay hứa hẹn điều gì khác, chỉđáp vỏn vẹn vài chữ: "Tôi tự biết sắp xếp."
Chính là vì quá tự biết sắp xếp, nên mới ương bướng không chịu nghe lệnh làm việc như bây giờ!
Lúc này, điện thoại của Vũ Văn Xung Phong lại vang lên, anh ta cũng không tránh đi mà trực tiếp nghe máy.
Đầu bên kia điện thoại của một giọng nữ nũng nịu: "Phong thiếu, sao anh còn chưa đến, người ta chờ lâu lắm rồi đấy, anh sang nhanh lên đi."
Giọng nói này…
Hay thật, cậu cả nhà Vũ Văn lại vừa đổi bạn gái mới.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!