Chương 63: Yến Tử Phi Thời

Quà 8/3 <3

Gửi tặng những cô gái đã đi theo thời thanh xuân đu cp cuồng nhiệt của toaiiii <3 <3

_____

Yến tử phi thì,

Lục thuỷ nhân gia nhiễu.

(Chim yến bay về, Nước biếc vòng quanh ngõ)

Trích "Điệp luyến hoa" – Tô Thức.

Nắng hạ hầm hập đổ xuống, dát vàng một mảnh kim tinh tuyết lãng óng a óng ánh. Mặc dù vải vóc Kim thị làm từ tơ lụa mềm mại, thoáng mát nhưng vẫn không ngăn được mồ hôi chầm chậm thấm ra hai bên thái dương. Kim Yến đi giữa một vườn kim tinh tuyết lãng nở rộ, vạt áo bay bay, gia huy trên áo dường như hòa cùng hoa nở, sắc vàng tươi lấp lánh chói mắt.

Buổi chiều giờ Thân, giữa hạ nóng bức, chẳng ai muốn ra vườn đi dạo. Thế nhưng Kim Yến dường như không hề bị nắng hè làm phiền, trong tay vung vẩy chiếc kéo, rất nhàn nhã mà lựa hoa. Nhưng nếu như có người để ý kỹ, hẳn sẽ thấy quanh chỗ hắn cắt hoa có vài con bướm lớn, nhờ cánh vàng tiệp cùng màu hoa đem chúng ẩn giấu thật kỹ khỏi mắt người đời. Đàn bướm dập dờn bay quanh vạt áo của Kim Yến, đậu lên tay hắn.

Chân bướm vừa tiếp xúc với da thịt, trên cánh bướm vàng bỗng nhiên chầm chậm hiện lên hoa văn màu phấn trắng lạ lùng. Đợi hoàn thành hết thảy, đàn bướm thoắt cái liền tản ra, vượt qua mênh mông biển hoa vàng chói mắt, càng bay càng xa, biến mất vô thanh vô tức...

Lúc này, Kim Yến mới thỏa mãn cầm đóa hoa chừng dăm, bảy bông rẽ hoa trở lại đình viện. Cái nắng hầm hập được hành lang cẩm thạch ngăn lại, mát mẻ bất ngờ ùa tới khiến hắn rùng mình. Hai người môn sinh Kim thị đi ngang qua, thấy hắn vội vàng hành lễ, chào một tiếng "Quản sự". Kim Yến bình thường ôn hòa vui vẻ, môn sinh không vì hắn địa vị cao hơn mình mà sợ hãi, thấy trong tay hắn ôm một bó hoa tươi liền ân cần hỏi thăm: "Trời nắng như vậy, quản sự vẫn đi cắt hoa sao?"

Hắn mỉm cười, đáy mắt nâu tràn đầy thân thiết, hòa ái: "Hết cách rồi, tông chủ đã dặn dò muốn mộ của phụ mẫu mỗi ngày đều cần có kim tinh tuyết lãng tươi cúng bái. Hiện nay tông chủ không ở Kim Lân Đài, Lục Thủy cũng không dám vì thế mà lười biếng."

Hai môn sinh tấm tắc khen hắn cẩn trọng, tận chức, cúi chào lại rời đi. Hai bóng người vừa xoay lưng, nụ cười trên môi Kim Yến lại càng rõ ràng.

Hắn ôm đóa hoa đi tới mộ phần của Kim Tử Hiên và Giang Yếm Ly. Trước khu vào phần mộ Kim thị có một ngôi nhà gỗ nhỏ nép vào bên sườn núi. Khi Kim Yến vừa tới, một lão già đầu tóc bù xù cũng từ trong nhà cà nhắc nặng nề lết ra ngoài. Lão già năm nay chừng sáu mấy bẩy mươi tuổi, vừa câm vừa điếc, không nơi nương tựa. Một lần lão ta ra đường, run rẩy ngã nhào vào người một tên côn đồ, bị hắn đè xuống đánh.

Vừa vặn hôm đó Kim Lăng ra ngoài giám sát chuyện làm ăn, thấy vậy ra tay hỗ trợ mới giúp lão tránh kiếp bị đánh chết, thế nhưng một chân lão bị kẻ nọ đập què, dù thuốc thang rồi vẫn cà nhắc thậm thọt. Lần ấy, Kim Lăng mang lão về đưa cho Kim Yến thu xếp một chốn dung thân. Một người vừa què, vừa câm vừa điếc, Kim Yến nghĩ mãi, quyết định cho lão đảm nhiệm việc quét tước, dọn dẹp cho khu lăng mộ Kim thị.

Lão già đến trước mặt Kim Yến, cúi chào, vươn cánh tay nhăn nheo khẳng khiu đón lấy bó hoa. Kim tinh tuyết lãng nở tung rực rỡ, hoa từng đóa từng đó vừa to vừa diễm lệ, vừa vặn che khuất một mảnh giấy nho nhỏ tràn đầy nét mực lít nha lít nhít.

Kim Yến lại nở nụ cười, cúi chào ra về.

Trên đời này sẽ chẳng có ai đề phòng một lão già bảy mươi sắp chết, vừa câm vừa điếc lại vừa què. Lớp vỏ bọc tàn tạ héo hon, thân phận thấp kém còn hơn con sâu cái kiến lại là vũ khí mạnh nhất của một mật thám!

Hắn đi vào phòng mình, thiết lên kết giới, mở mảnh giấy vừa được lão què nhét vào tay ra. Gần đây, tin tức quản gia Du Hằng của An Lục Du thị bị Giang tông chủ mua chuộc giết chủ đã lan ra khắp nơi. Bách gia ở lại Liên Hoa Ổ giám sát nhất cử nhất động của Giang Vãn Ngâm, Vân Mộng mơ hồ có xu hướng vỡ trận. Không thể nghi ngờ, với những kẻ không yên phận ở Kim Lân Đài này, đây chính là tin tức tốt nhất.

Một số kẻ bắt đầu ra sức lôi kéo thế lực, lấy danh nghĩa chiêu hiền, mở võ quán... để thu thập binh lực.

Kim Lăng mấy ngày trước nhận được mật báo tình hình của hắn, từ Miêu Cương hồi âm về chỉ có bốn chữ: "Tá thi hoàn hồn"

Vừa vặn, hắn và Kim Lăng luôn có chung kiến giải.

Kim Yến phân đội ám vệ mình đang nắm giữ thành các tổ, giả danh đầu quân vào võ đường, làm nội gián thu thập tình báo. Những lão hồ ly ở Kim Lân Đài này một đời suy tính, lại tính không ra bọn chúng sẽ chết bởi hai chữ "khinh địch". Sai lầm lớn nhất của bọn chúng là cho rằng Kim Lăng ngồi được lên cái ghế gia chủ toàn bộ nhờ vào cậu mình chống lưng. Giang Trừng vừa gặp nạn, Kim Lăng ở tại Miêu Cương, bọn chúng vội vàng cho rằng một bên Vân Mộng thế sụp như tuyết lở, một bên Kim Lăng nước xa không cứu kịp lửa gần, Kim Lân Đài không còn ai quản mình, rục rịch trỗi dậy.

Thế nhưng, chúng càng nóng vội hành động, sẽ càng có nhiều kẽ hở để người chúng vẫn khinh thường là "tên nhóc vắt mũi chưa sạch được chiều hư" kia cài cắm người của mình vào. Hiện tại, các võ đường khắp Lan Lăng ngoài cái xác do đám trưởng lão đó dựng lên, đổ tiền vào nuôi, phần "hồn" đã có tới sáu phần mười là tâm phúc do Kim Lăng và Kim Yến cài vào nắm quyền.

Xem ra, phải cảm tạ sự ngu ngốc của bọn chúng, mới giúp Kim Lăng tiết kiệm thời gian, tiền bạc xây căn cơ, thế lực!

Kim Yến đọc xong báo cáo của tổ ám vệ gửi về, nụ cười càng lúc càng đậm, vung tay châm lửa đốt. Ngọn lửa chầm chậm liếm lên mảnh giấy, đem mọi điều cơ mật đều hóa thành tro tàn.

Giải kết giới, hắn đẩy tung cửa sổ, để gió từ bên ngoài lùa vào phòng. Dưới cánh cửa sổ này là một mảnh ao nho nhỏ, hắn đặc biệt xin Kim Lăng được trồng hoa sen, tự tay chọn giống, tự tay chăm sóc. Mùa hạ năm nay, lứa hoa đầu tiên đã nở, hương sen ngan ngát vấn vương. Kim Yến hít sâu một hơi. Hương sen xóa tan cảm giác nhức đầu do nắng hè, lan khắp tứ chi, ngấm vào cốt tủy.

Có chút tương tự với mùi hương của người đó...

Kim Yến chầm chậm cúi người, nằm nhoài trên khung cửa sổ, vươn ngón tay khẽ vuốt cánh hoa sen trắng mịn. Tóc mai nhẹ nhàng rủ xuống gò má hắn, che khuất đôi mắt nâu sẫm sâu thăm thẳm. Người đó từng nói đây không nên là ánh mắt mà một thiếu niên hơn hai mươi tuổi như hắn nên có, nói hắn nên học Kim Lăng thoải mái hơn một chút, cười nhiều hơn một chút. Bởi vì người đó nói vậy, hắn mới biến thành một Kim Yến ôn hòa hay cười, người gặp người tin tưởng như hiện nay.

Kim Yến chỉ được người đó ôm có đúng một lần. Trên người người đó có hương sen thơm ngan ngát. Giữa biển máu tanh gay gắt, mùi hương đó giống như một mảnh sương đêm tinh khiết, giống như ánh sáng trong cơn ác mộng tối tăm, cứu rỗi tâm hồn hắn. Cái tên Kim Yến này, cũng là người đó ban tặng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!