Quà 14/2 muộn, kết lại bằng câu chuyện tình yêu của Lam muội và chuyện tình của couple chính Hi Trừng :3
_____
Lam Hi Thần vừa nói vừa nỗ lực kiềm chế nước mắt lướt xuống. Hắn dùng tay lung tung xoa gò má mình, đang muốn lải nhải thêm vài câu nữa, thế nhưng, đôi môi bất chợt bị nhẹ nhàng chạm tới, khiến toàn bộ lời nói đều bị nghẹn trở lại.
Lam Hi Thần mở to mắt, nhìn gương mặt của Giang Trừng phóng to trước mắt mình, nhìn đôi bờ mi rung rung tựa cánh hồ điệp dịu dàng kia, ngây ngẩn cả người.
Giang Trừng cũng không cho hắn quá nhiều thời gian để thích ứng, chỉ đơn giản nhẹ nhàng chạm tới, lại dịu dàng rời đi, bật cười lên tiếng: "Lam Hi Thần, ta chỉ đùa ngươi thôi."
Hắn nhìn vẻ mặt từ đau khổ tuyệt vọng chuyển sang kinh ngạc sững sờ rồi mừng rỡ như điên của Lam Hi Thần, trong lòng vui vẻ như được rải thêm một hũ mật lớn.
"Lam muội, nàng là em dâu ta."
Lam muội, cuộc đời nàng là một cố sự rất dài...
Nàng tên Y Hi Lam, xuất thân từ một bộ tộc chuyên hành y ở Miêu Cương. Nàng từ nhỏ đã tinh thông thảo dược, ngoài ra còn là một Trùng Sư xuất sắc. Tộc Y Hi của nàng sống nơi vùng núi, từ nhỏ ăn thảo dược lớn lên, nổi danh với nhan sắc xinh đẹp động lòng người. Đặc biệt, tộc nhân tộc Y Hi ai nấy đều sở hữu khung xương nhẹ hơn người thường nhiều lần, khinh công, khiêu vũ đặc biệt có thiên phú, ngay cả bước đi cũng nhẹ nhàng tựa như tiên nữ lướt trên mây.
Ôn Nhược Hàn chính vì truyền thuyết này mà không ngừng gửi người tới Miêu Cương tìm kiếm để bắt nữ nhân tộc Y Hi về.
Năm nàng bị bắt đi, nàng mới mười sáu tuổi.
Toàn tộc bị diệt vẫn không cách nào bảo hộ được những thiếu nữ trong tộc. Những cô gái của tộc Y Hi sau khi đưa về Trung Nguyên, Ôn Nhược Hàn đều phân phát cho con trai và thuộc hạ. Riêng nàng, bởi vì thân phận Thánh Nữ cao quý, mặc định sẽ trở thành tỳ thiếp của Ôn Nhược Hàn.
Chứng kiến các chị em lần lượt bị đưa đi hết, Y Hi Lam càng ngày càng hoảng loạn. Trước giờ nàng sống nơi núi cao rừng sâu, quen với sự chân tình, giản đơn của lòng người, chưa từng được thấy những kẻ độc ác, cầm thú khiến người ta kinh sợ đến vậy! Lại qua vài hôm, một đêm nọ, nàng rốt cuộc bị bức đem vào hiến vũ mua vui cho Ôn Nhược Hàn.
Y Hi Lam dù nhỏ tuổi, thế nhưng kiên trung bất khuất không chịu nhục. Nàng lúc đi vào đây đã bị kiểm tra thân thể nghiêm ngặt, quần áo mỏng manh khiến nàng không cách nào giấu ám khí, dụng độc, hạ trùng, thế nhưng, nàng vẫn có thể lợi dụng khinh công trác tuyệt của mình đả thương thị vệ, mở đường máu trốn ra ngoài. Sự hoang dã liều lĩnh của nàng đã đánh thức bản tính thích chinh phục của Ôn Nhược Hàn.
Hắn ra lệnh thị vệ không được đả thương nàng, chỉ rút chặt vòng vây lại, như một con báo chơi trò vờn nhau với con mồi của mình.
Y Hi Lam thà chết không chịu nhục, gieo mình xuống vách núi.
Thế nhưng, nhờ đặc trưng xương cốt nhẹ của tộc mình, vách núi cao không thấy đáy, người thường rơi xuống đảm bảo tan xương nát thịt, nàng lại chỉ bị trọng thương, lưu được một tia khí tức. Vừa vặn khi đó, Ngu gia đại công tử đang ở đáy vực tìm thảo dược phát hiện ra nàng, mang nàng về nhà tranh nhỏ trên núi, cứu nàng một mạng.
Hai người có cùng đam mê nghiên cứu thảo dược, nàng lại chịu ân cứu mạng của Ngu Nhạc, cả hai nhanh chóng tâm đầu ý hợp, ước hẹn chung thân. Ngày Ngu Nhạc đưa nàng về Mi Sơn ra mắt người nhà, thật không may, chạm tới đúng lúc Ôn Nhược Hàn đích thân tới Ngu gia cưỡng bức lập giám sát liêu.
Y Hi Lam khi đó đã mang thai bốn tháng, nơi bụng cũng mơ hồ hiển lộ dưới lớp quần áo dày. Ôn Nhược Hàn nhìn thấy con mồi của mình mất vào miệng người khác, lại thêm Ngu gia kiên quyết không chịu cúi đầu xưng thần làm tay sai, nổi giận điên cuồng hạ lệnh tàn sát cả nhà họ Ngu, bắt lại Y Hi Lam. Ngu Nhạc chỉ kịp dùng truyền tống phù đưa nàng đi, sau đó cùng Ngu gia đồng sinh cộng tử.
Trăm năm tiên môn thế gia, Ngu gia ngày hôm đó cũng giống Giang gia mấy tháng trước, chẳng mấy chốc máu chảy thành sông.
Khi Giang Trừng mang theo viện quân tới nơi, nhà ngoại của hắn đã trở thành một Giang thị thứ hai.
Sau này, Giang Trừng và Giang Yếm Ly theo ám hiệu Ngu Nhạc để lại, tìm được Y Hi Lam. Tình hình chiến trận ngày một trở nên căng thẳng, để bảo đảm an toàn cho nàng, Giang Yếm Ly giữ Y Hi Lam lại bên mình, chăm sóc nàng cho tới ngày nàng lâm bồn, hạ sinh một công chúa nhỏ.
Đứa nhỏ này số mệnh thực sự rất khổ, nhà nội bị diệt môn, nhà ngoại cũng bị diệt tộc, Giang Yếm Ly cảm thương nàng, lại vừa nhìn đã thấy đứa nhỏ giống đệ đệ mình ngày xưa vài phần, động viên đệ đệ nhận đứa cháu này làm con gái nuôi. Nàng tên Ngu Thanh, cũng là Giang Thủy Nguyệt, là đứa con gái mà Giang Trừng từ năm mười bảy tuổi đã được ban tặng.
Thanh Nhi ngoại hình rất giống nhà nội, mắt hạnh long lanh chọc người yêu thương. Chính Lam muội cũng bất ngờ, Thanh Nhi so với Ngu Nhạc lại càng giống Giang Trừng. Đúng hơn, nàng rất giống với cô cô của Ngu Nhạc – Ngu phu nhân ngày xưa.
Lam Hi Thần nghe Giang Trừng kể hết câu chuyện về Lam muội, nhân sinh lên voi xuống chó liên tục quá, hắn không cách nào tưởng tượng được. Tảng đá to lớn nhất đặt nơi ngực cuối cùng cũng được gỡ xuống, Lam Hi Thần ôm choàng lấy Giang Trừng, dụi đầu vào cổ người kia, ấm ức tố khổ:
"Vãn Ngâm, lần sau đừng đùa ta như vậy, ta chịu không nổi."
Giang Trừng tự biết sai, mặc cho hắn hết ôm lại dụi một lúc lâu. Lam Hi Thần dụi thỏa rồi mới từ cổ hắn ngẩng đầu lên, khoảng cách gần đến nỗi hơi thở hai người không ngừng phả lên gò má đối phương, đốt lên những mảng hồng rực. Giọng nói của Lam Hi Thần mang theo vui sướng, mang theo hân hoan, mang theo chờ mong, mang theo chân thành, dịu dàng từng tia thấm vào cõi lòng hắn:
"Vãn Ngâm, chúng ta thành thân đi, chân chính thành thân."
Một cơn gió bất chợt từ cửa sổ thốc tới, xốc tung mạn trướng, phủ kín hai người họ. Giang Trừng chạm tay lên gò má Lam Hi Thần, nở một nụ cười.
"Được. Thành thân đi, Lam tông chủ."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!