Chương 61: [sllcctntn 58] - Sư Huynh Đã Trở Về (1)

Trăng đã lên đến đỉnh trời, nhu nhu tỏa ra một vầng sáng lạnh lẽo.

Ngụy Vô Tiện sửa sang lại tâm trạng, bước ra khỏi Hình Đường. Dưới ánh trăng, một bóng người tựa vào gốc hòe cổ thụ chờ hắn, áo tím loang loáng những vệt sáng màu nguyệt bạch.

"Giang Trừng."

Ngụy Vô Tiện nhẹ giọng kêu, tiếng gọi của hắn chầm chậm hòa vào trong gió, vào trong tiếng nước vỗ bờ hồ, vào trong âm thanh ếch, dế kêu đêm. Giang Trừng đứng thẳng người dậy, không trả lời ngay mà cẩn thận quan sát Ngụy Vô Tiện từ đầu đến chân. Hắn rõ ràng, từ lúc bị Ký trùng dẫn dắt vào ký ức của bản thân, Ngụy Vô Tiện trở nên vô cùng khác lạ. Hắn không biết phải mô tả thế nào, thế nhưng, khi tên kia vừa được Mạc Huyền Vũ hiến xá sống lại, hắn luôn cảm thấy giữa mình và Ngụy Vô Tiện có một bức tường cao vô hình chắn ngang. Tính cách đó, giọng điệu đó, với hắn mà nói, thập phần quen thuộc, cũng thập phần xa lạ. Thế nhưng, ngày hôm nay, Giang Trừng dường như nhận rõ bức tường kia đã bị phá bỏ, Ngụy Vô Tiện càng lúc càng giống với ký ức năm xưa của hắn. Hắn thảng thốt trước một ý nghĩ kỳ quái, rằng đây mới chính là Ngụy Vô Tiện, còn người trước đây hoàn toàn không phải.

Thấy Giang Trừng không phản ứng mình, Ngụy Vô Tiện cũng không gấp. Hắn kéo áo, ngồi bệt xuống hành lang, ngửa đầu nhìn bầu trời đêm. Bộ dáng này trùng trùng điệp điệp với một khoảng ký ức xa xưa, ngày đó, Giang Trừng cùng Ngụy Vô Tiện vẫn là hai thiếu niên vô lo, mỗi đêm đều dựa vào nhau nói đủ thứ chuyện trên đời.

"Đến đây ngồi một chút chứ, A Trừng?"

Giang Trừng hầu như giật nảy mình.

"A Trừng"

- danh tự này, từ lúc sống lại, Ngụy Vô Tiện chưa từng dùng để gọi hắn, mặc dù khi xưa, tên đó luôn luôn gọi như vậy. Một luồng cảm xúc chua chát, cay đắng, hoảng hốt đan xen nhau từ đáy lòng hắn bốc lên, khiến Giang Trừng không biết phải làm sao. Rõ ràng đã hạ quyết tâm phải triệt để buông tay, phải làm người dưng nước lã, hạ quyết tâm buông xuống tất cả, không cho Ngụy Vô Tiện kia có cơ hội ảnh hưởng tới bản thân nữa, tại sao, tại sao lại....

Hắn chần chờ không tiến lại, trợn mắt có chút hoảng hốt nhìn người kia.

Ngụy Vô Tiện cũng không lấy đó làm phiền, chống hai tay, khẽ ngả người ra sau, nhợt nhạt mỉm cười: "A Trừng, ngươi đoán xem, trong tận cùng ký ức của ngươi, ở nơi sâu xa nhất, ta đã nhìn thấy ai?"

Giang Trừng bị Ngụy Vô Tiện làm cho ngơ ngác không nói nên lời, đăm chiêu mở to mắt nhìn chòng chọc người kia, tựa như đang phân tích xem ngụ ý phía sau câu hỏi là gì. Tận cùng ký ức của hắn, liệu có thể có ai đây? Cha? Mẹ? Tỷ Tỷ?

"Ta nhìn thấy chính ta" Ngụy Vô Tiện bình thản nói ra, giọng điệu như một lẽ đương nhiên "... chính ta, với gương mặt của kiếp trước, mặc Giang thị giáo phục."

Ngụy Vô Tiện xoay đầu lại, im lặng nhìn Giang Trừng rất lâu, hai hàng lệ từ hốc mắt chầm chầm tỏa ướt cả hai bên gò má.

"Giang Trừng, ta sai rồi. Ta chưa từng nuốt lời với ngươi. Ngươi làm gia chủ, ta cả đời ở bên phò tá ngươi, kể cả khi chết. Ta chưa từng nuốt lời..."

Nghẹn ngào, Ngụy Vô Tiện cuối cùng dùng toàn bộ khí lực của bản thân, thốt lên: "Ta gửi gắm một tia hồn phách, một chấp niệm cuối cùng của bản thân, ký thác lên chính thân thể của ngươi, A Trừng..."

Chẳng trách, hắn không nhớ rõ thật nhiều việc liên quan tới mình và Giang Trừng trong quá khứ.

Chẳng trách, hắn không nhớ nổi lời hứa năm xưa.

Chẳng trách, hắn nhiều lần như sa vào sương mù, nhìn không thấu Giang Trừng.

Hắn hết cách rồi, bởi vì, toàn bộ ký ức đó, chấp niệm đó, tình cảm đó, hắn đã tách ra, bám vào người Giang Trừng suốt bấy lâu!

Giang Trừng bị sự thật này làm cho choáng váng, khiếp sợ. Không biết vì lẽ gì, hắn bỗng nhiên muốn xoay người chạy trốn. Thế nhưng, Ngụy Vô Tiện đã chồm tới, giống hệt như ngày trẻ, dùng cả tay cả chân, tựa một con bạch tuộc đeo chặt lấy hắn không buông:

"A Trừng, sư huynh trở lại rồi. Ngươi đánh ta cũng được, giết ta cũng được, mắng ta cũng được, ngươi đừng đuổi ta đi!"

Vầng trăng vằng vặc trên cao lạnh lẽo tỏa ánh sáng xuống, bao trùm lên hai người họ. Vai áo của Giang Trừng bị thứ chất lỏng mặn chát, nóng rát kia thấm ướt. Gương mặt hắn cũng nhạt nhòa nước mắt.

Ngụy Vô Tiện trở về, Ngụy Vô Tiện rốt cuộc chân chính trở về. Sư huynh của hắn, rốt cuộc đã về nhà rồi.

* * *

Lam Hi Thần từ trong cõi hỗn độn vô biên của ý thức mà xa xôi chuyển tỉnh. Hắn ngủ đã lâu, gân cốt trên người có chút rệu rã, mắt cũng chưa thể ngay lập tức thích ứng được với ánh sáng mặt trời, chỉ có thể mơ hồ nhận ra mạn trướng la đà màu tím nhàn nhạt theo gió hè nhẹ nhàng lay động, mang hương sen phủ kín căn phòng.

Đây là phòng của Vãn Ngâm.

Lam Hi Thần cố gắng nhấc mí mắt. Dáng người nhòe nhoẹt đang bận rộn ở trước giường chập trùng nhảy múa trước mắt hắn. Tóc đen dài tha thướt, bạch y dịu dàng... Lam Hi Thần ngẩn người, trong chốc lát vô thức từ cổ họng bật thốt lên hai từ "Mẫu thân?"

"Lam tông chủ, ngài tỉnh rồi."

Âm thanh nữ tử nhu hòa mềm mại như xuân thủy, đánh vụn trong lòng hắn một tia mơ tưởng mông lung. Cùng lúc này, đôi mắt của hắn rốt cuộc đã làm quen được với ánh sáng, miễn cưỡng nhìn rõ dung mạo người đối diện.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!