Chương 46: [sllcctntn] 45 - Khi Di Lăng Lão Tổ Thực Sự Thổi Trần Tình

Trời vừa mới sáng, từ khắp bốn bề nội viện Liên Hoa Ổ, pháo hiệu đã tầng tầng lớp lớp bắn lên, đủ mọi màu sắc, đủ kiểu gia huy, nếu so về độ rực rỡ ấn tượng với đêm pháo hoa hôm qua thì xem ra chỉ có hơn chứ không hề kém. Pháo hiệu vừa bắn lên, phút chốc đã khiến bầu trời Liên Hoa Ổ nhuộm trong mùi khói thuốc. Từ các nhà trọ khắp nơi trên mọi phố xá Vân Mộng, từng tốp đệ tử tiên môn mặc đủ loại gia bào rầm rập xông ra, chẳng mấy chốc đã đem Liên Hoa Ổ bao vây tới một con ruồi cũng không bay lọt.

Mà lúc này, ngay trong đại sảnh tiếp khách của Giang thị, Giang Trừng vừa mới rời giường, thậm chí chỉ kịp phủ thêm áo khoác, phát quan cũng chưa thắt, cứ để nguyên bộ dạng tóc dài rối tung thả xõa như vậy, tay cầm Tam Độc đã đi tới, bên cạnh hắn là Lam Hi Thần nửa đường gặp mặt, Giang Thủy Nguyệt sớm đã lao đi thám thính hiện trường quay về, cùng với phu phu Vong Tiện từ phía đối diện tiến tới.

"Cha, pháo hiệu dường như là đồng loạt thả lên, toàn bộ tông chủ các gia tộc khác đang tụ họp tại sân biệt uyển. Giang gia đệ tử đang bao vây chung quanh, sợ có chuyện gì khác thường. Ngoài ra, bên ngoài Liên Hoa Ổ chúng ta cũng đã bị bách gia vây chặt."

Giang Trừng vừa bước tới đã được Thủy Nguyệt báo cáo tường tận tình hình trong ngoài. Mỗi một câu vang lên, khoảng cách giữa hai đầu lông mày của hắn lại càng nhíu chặt lại. Ngụy Vô Tiện hiển nhiên cũng là vội chạy khỏi giường, giờ phút này vẫn đang chỉnh lại áo khoác, đầu tóc chưa kịp cột, nghi ngờ trùng trùng nơi đáy mắt: "Đang yên đang lành, tất cả gia chủ các gia tộc đều ở trong Liên Hoa Ổ thả pháo hiệu cầu cứu làm cái gì?"

Sắc trời còn chưa sáng hẳn, vậy nên những luồng linh khí màu tím lưu chuyển quanh Tử Điện trên ngón tay Giang Trừng càng thêm phần rực rỡ, báo hiệu tâm tình chẳng lấy gì làm vui vẻ của chủ nhân. Hắn nhẹ nhàng xoay Tử Điện, dẫn đầu đoàn người đi về hướng biệt uyển dành riêng cho tông chủ các nhà ngụ lại, cười lạnh: "Muốn biết, vậy đến hỏi là được rồi!"

Môn sinh Giang thị hiện tại đều đang vây xung quanh biệt uyển. Giang Thành thấy tông chủ đi tới, bước lên hành lễ, toàn bộ đoàn người đều giãn ra, nhường một lối đi.

"Các vị mới sáng sớm đã đồng loạt thả pháo hiệu cầu cứu" Giang Trừng vừa bước vào bên trong, mọi người lập tức đã căm hận nhìn hắn như nhìn thấy ác thú, tuy nhiên ai cũng không nhúc nhích, chia thành từng cặp hai người điều tức linh khí cùng nhau "Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"

"Chuyện tốt của ngươi làm, ngươi hẳn phải tự biết!"

Giang Trừng nhìn về phía phát ra tiếng nói, quả nhiên không ngoài dự đoán, là tông chủ mới nhậm chức của An Lục Du thị

- Du Tử Khâm.

Thấy hắn nhìn, Du Tử Khâm và Du An ngừng việc điều khí, mọi người cùng lục tục làm theo. Du An miệng cười nhưng tâm không cười, một bộ dạng thấy chết không sờn tiếp lời: "Giang tông chủ, nước cờ này của ngài cũng cao minh lắm. Ta vốn còn đang tự hỏi tại sao ngài lại trồng thật nhiều Tán Linh Thảo trong rừng nơi tiếp giáp với An Lục Du thị, cố ý để tiên tông chủ nhà chúng ta phát hiện ra, sau đó lại giết người diệt khẩu vào lúc bản thân đang trùng trùng nghi vấn, lưu lại Du Hằng và manh mối trong gối ngủ của tông chủ, khiến bách gia phải tìm đến ngươi, rồi giết Du Hằng trước mặt toàn bộ chúng ta, đề nghị chúng ta ở lại đây giám sát ngươi phá án chứng minh sự trong sạch..."

"Ồ" Giang Trừng tiền lại bàn đá dưới gốc cổ thụ, hất vạt áo ngồi xuống, nhìn chằm chằm Du An, cười nhạt "Vậy ta làm tất cả những việc tự gây bất lợi cho bản thân đó để làm gì?"

Hắn hỏi dứt lời, Du An chợt phá lên cười như điên dại, sau đó chỉ tay vào hắn, đau đớn thốt ra: "Ngươi muốn tất cả chúng ta nghi ngờ ngươi, sau đó lấy cớ mời tiên môn bách gia giám sát ngươi trong quá trình tự chứng minh sự trong sạch để giam lỏng toàn bộ tông chủ các gia tộc khác tại đây. Đêm qua ngươi lại thả Tán Linh Thảo vào trong rượu tiếp khách, khiến hiện tại chúng ta đều đang bị tước dần linh lực.

Ngươi muốn một đao diệt tận bách gia, học theo Ôn thị năm xưa triệt để thống trị huyền môn, không phải hay sao?"

Giang Trừng nghe được ba từ "Tán Linh Thảo", đáy mắt lập tức hiện lên vẻ ngỡ ngàng. Hiện tại Nhiếp Hoài Tang cũng ở trong số đó, cùng Âu Dương tông chủ phối hợp điều tức kìm độc, nhìn về phía hắn, cực chẳng đã mà thốt lên: "Giang huynh, chúng ta xác thực trúng Tán Linh Thảo. Ta là người đầu tiên phát hiện bản thân không đúng, đi báo cho mọi người."

Thông tin này khiến cho toàn bộ nhóm người Giang Trừng phút chốc đều lâm vào sững sờ. Gia chủ các gia tộc trúng Tán Linh Thảo, dù cho độc vừa phát tác đã phát hiện rồi lẫn nhau truyền công ép độc ra ngoài chăng nữa, thì linh lực cũng phải tổn hao chừng ba, bốn phần mười. Thêm vào đó, trong quá trình vận công giải độc, nếu dám thôi thúc linh lực đánh nhau, chất độc sẽ phát tác càng lúc càng nhanh, chẳng mấy chốc sẽ khóa hết toàn bộ linh lực trong người.

Đồng nghĩa với việc, gia chủ toàn bộ tiên môn bách gia tại Liên Hoa Ổ chẳng khác nào cá nằm trên thớt, tùy người chém giết.

"Nói như Du tông chủ, tiệc rượu tối hôm đó chúng ta đều tham gia hết, ta có thể đẩy người của mình vào tình cảnh nguy hiểm này hay không?"

"Ngươi không phải đều tính rõ ràng hay sao? Rượu mời tông chủ các nơi là loại trân phẩm thượng hạng dành riêng, tiệc của Giang thị môn sinh các ngươi toàn bộ đều dùng loại rượu khác, còn nói cái gì mà muốn chúng ta tận hứng thưởng ngoạn?" Du Tử Khâm giận dữ lên tiếng, đáy mắt dường như đã biến thành một vực nước sâu đen ngòm chất chứa toàn bộ đều là hận thù "Lam gia không uống rượu, Lam Hi Thần nói ngươi đang trị bệnh ngăn không cho chúng ta mời ngươi rượu, Ngụy Vô Tiện không có kim đan, hắn uống bao nhiêu cũng chẳng có vấn đề. Giang Vãn Ngâm, rốt cuộc ván cờ này, ngươi tính đến bao lâu rồi mới có thể hoàn mỹ đến vậy?"

Dừng lại một chút, hắn nhìn chằm chằm Giang Trừng, bất chợt bật cười: "Nhưng mà Giang Vãn Ngâm, ngươi thông minh, chúng ta cũng không phải kẻ ngốc. Gia chủ ở lại trong nhà kẻ tình nghi, lẽ nào chúng ta không biết an bài môn sinh ở phụ cận Liên Hoa Ổ khắc khắc chờ lệnh, bảo vệ kịp thời hay sao? Sáng nay pháo hiệu vừa bắn lên, tiên môn bách gia đều tụ tập về đây rồi.

Ngươi dám động đến bọn ta, các ngươi và Liên Hoa Ổ đều sẽ chôn cùng!"

Hắn nói tới đây, toàn bộ các tông chủ nhà khác cũng nhao nhao hưởng ứng, nào là "bách gia chẳng lẽ không diệt nổi một Liên Hoa Ổ?", nào là "đồng quy vu tận, xóa sổ Giang gia". Hàng trăm cái miệng cùng lúc nhao nhao lên, khiến mảnh đình viện rộng lớn phút chốc ngập trong tiếng ồn, chọc người đau đầu nhức óc. Linh khí từ Tử Điện tỏa ra càng lúc càng mạnh mẽ, cuối cùng vụt hóa hình thành dạng roi, như thiên lôi bổ xuống, đánh vào mặt đất, khiến sân gạch ầm ầm rung chuyển, nứt ra một khe dài vạch rõ giới hạn đôi bên.

Giang Trừng giống như Địa ngục Diêm La trỗi dậy, lạnh lùng nhìn đám người đang bị uy chấn của Tử Điện hất văng về phía sau, quẳng ra hai từ: "Câm miệng!"

Giang gia là nghịch lân của hắn, Liên Hoa Ổ là hắn từ trong bể máu vực dậy, sao có thể để cho đám người này miệng nói phá là phá đây? Giang Trừng nắm Tử Điện trong tay, từ trên cao nhìn xuống, nhấn mạnh từng từ: "Ta nói, chuyện đầu độc hạ đẳng, ta không làm!"

Đúng lúc này, một tiếng động vang dội từ bên hướng cửa lớn vọng vào, truyền qua không gian Liên Hoa Ổ rộng lớn mà một chút cũng không suy giảm khí thế. Giang Trừng đưa mắt nhìn sang, ngay lập tức, thân ảnh của Thủy Nguyệt tựa như một tia chớp nhoáng lên, loáng cái liền biến mất, rồi chẳng lâu sau đã quay trở lại bên cạnh Giang Trừng, cung kính báo cáo: "Cha, bách gia đã công phá cửa lớn Liên Hoa Ổ, xông vào bao vây nơi này."

Xem ra, cá nằm trong lưới mặc chém mặc giết hiện tại không phải là tông chủ bách gia đang trúng Tán Linh Thảo ngồi kia, mà là Giang Trừng hắn mới đúng! Cho dù hắn mạnh cỡ nào cũng khó lòng lấy sức một người địch với ngàn người. Mà hôm nay, bất luận là phe nào tấn công trước, chỉ cần hắn ra tay đánh người, cho dù là để tự vệ, thì cái danh "đối địch tiên môn bách gia" nhất định sẽ đội chắc trên đầu, gỡ không gỡ nổi, có miệng khó tự bào chữa!

Cao! Nước cờ này, Giang Trừng hắn thừa nhận, rất cao!

"Rắc" một tiếng, Tử Điện trong tay Giang Trừng lại trút toàn bộ phẫn nộ xuống, khiến một thân cây cổ thụ nơi nội viện bị chia năm xẻ bảy. Du An mỉa mai cười, thương hại nhìn sang hắn: "Cho dù chúng ta mất hết linh lực thì thế nào? Ngươi hiện tại dám động tới chúng ta hay sao?"

Không khí căng như dây đàn, xung quanh chim muông tan tác. Hoa sen mới hôm qua còn được Giang Trừng dùng linh khí thúc nở, nay vì hắn bạo phát mà lả tả rũ xuống, toàn bộ Liên Hoa Ổ nhuốm trong một màu thê lương. Giang Trừng đưa mắt nhìn vòng vây càng lúc càng dày đặc siết lấy mình, muôn sắc gia bào như cầu vồng rực rỡ đâm vào mắt, nhìn những môn sinh mà mình coi như con cháu trong nhà đang kinh ngạc sững sờ, lại nhìn sang Lam Hi Thần bất động đứng đó.

Ánh mắt hai người giao nhau, ở giữa dường như có từng tầng núi cao ầm ầm sụp đổ, lại thêm từng trận cuồng phong loạn vũ, sóng lớn dồn dập cách ngăn.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!