Việc chuẩn bị cho lễ Lập Hạ khiến Liên Hoa Ổ rốt cuộc cũng trở nên tươi tắn và tràn trề sinh khí thêm vài phần. Trăm dặm đầm sen đã lác đác khai hoa, hành lang cửu khúc được treo lên từng dây đèn lồng đỏ thắm. Sân khấu hiến vũ thiết lập giữa đầm sen, nhìn từ xa trông hệt như một đóa sen chín cánh màu tím khổng lồ nở giữa bát ngát lá xanh.
Thị nữ Liên Hoa Ổ mấy ngày nay đều đang ríu rít chuẩn bị hoa đăng. Giang Trừng ưa thích yên tĩnh, ngày lễ hàng năm đều là phát tiền thưởng, cho hạ nhân ra ngoài chơi đùa, trong phủ lại không thèm tổ chức gì, một mình một người yên lặng qua từng dịp lễ, tết. Năm nay nhân lễ hội bị hủy, Liên Hoa Ổ phá lệ tổ chức hội hoa đăng mời tông chủ các nơi thưởng ngoạn, lâu lắm rồi trong phủ mới được dịp náo nhiệt như thế này.
Giang Trừng nhìn thị nữ nhà mình tốp ba tốp bảy cười đùa hớn hở, người muốn làm liên hoa đăng, người muốn làm hoa đào, hoa mai, rồi chó, mèo, thỏ... đủ loại hà đăng, trong lòng đích thực có một chút cảm động, một chút mềm mại, một chút hoài niệm lại những ngày hắn còn nhỏ.
Trên mặt bàn, lò hương chầm chậm tỏa khói, là Lam Hi Thần đặc biệt vì hắn bắt mạch, tìm ra an thần hương phù hợp nhất, giúp hắn giải tỏa căng thẳng, giảm chứng đau đầu. Mùi hương nhàn nhạt man mát giống như một đôi bàn tay vô hình nhẹ nhàng xoa bóp, rồi lại dịu dàng tản mát khắp không gian.
Giang Trừng cầm mảnh giấy trên tay, một bên là Kim Lăng báo cáo việc kinh thương tại Miêu Cương, một bên là Kim Yến gửi mật báo về tình hình hiện tại ở Kim Lân Đài. Dù cho binh lực sáu phần đã ở trong tay hắn, thế nhưng đám người không an phận thấy Giang Trừng trùng trùng nguy cơ cũng không chịu ngồi yên, nhân lúc Kim Lăng không ở nhà đã bắt đầu lấy danh đãi hiền tài bốn phương ngấm ngầm chiêu thêm nhân lực.
Hắn khẽ gõ nhẹ ngón tay lên mặt bàn, lại lấy ra tư liệu về Du An và Du Hằng do Giang Thành báo cáo lên, chăm chú đọc lại.
Du Hằng ở An Lục Du thị cũng giống vị thế của Giang Thành tại Giang gia, là quản gia lâu năm, làm qua hai đời gia chủ, Du tông chủ cũng là ông ta nhìn mà lớn lên. Du Tử Khâm trời sinh yếu đuối, ngày trước hắn là do một tay Du Hằng chăm sóc, chỉ bảo để tông chủ nhà mình có thời gian, tâm sức lo công vụ hàng ngày. Có thể nói đối với Du Tử Khâm, ông ta vừa là bầy tôi trung thành, vừa như thầy như cha.
Còn Du An, ước chừng là sau khi Du tông chủ chết mới xuất hiện tại Du gia, do chính Du Tử Khâm đón về, tuyên bố đây là họ hàng xa của mình tới chia buồn. Ngay sau đó, vì xảy ra sự việc Du Hằng phản bội, nghi ngờ tiếp tay hại chết Du tông chủ, Du Tử Khâm lại yếu đuối bệnh nặng, nên Du An lập tức tạm thay chỗ quản gia để đỡ đần. Trước đó, toàn bộ Du phủ đều chưa gặp người này bao giờ.
Thông tin thực sự quá ít ỏi. Giang Trừng buồn bực ngả người tựa vào ghế, nhắm chặt mắt lại, trong đầu tự động lật lại từng dòng, từng dòng thông tin đã đọc. Có điều gì đó vừa chạy ngang qua tâm trí hắn, nhưng hắn chưa kịp bắt lại thì đã bay mất sạch sẽ. Giang Trừng quyết định lại thiết một kết giới chống nghe trộm, lấy ra Truyền Âm Phù, liên hệ với phía Ẩn Thôn.
Lúc hắn bàn giao xong mọi chuyện, tiêu trừ kết giới bước ra ngoài, đã thấy Ngụy Vô Tiện tựa cửa chờ ở đó. Tên này có lẽ chờ đã lâu, quá đỗi nhàm chán đành ngồi xổm trước cửa, cúi đầu nghịch một búp sen mọc gần hành lang, mưa bụi nhè nhẹ thấm ướt một bên vai áo, nhìn qua có chút tội nghiệp. Giang Trừng không hiểu ra làm sao, khẽ hắng giọng: "Ngươi có việc gì?"
Ngụy Vô Tiện bị âm thanh này làm giật mình, lỡ tay đẩy gãy luôn cành sen nhỏ, tội nghiệp ngước nhìn hắn, phủi tay đứng dậy. "Ta nghe nói ngươi gần đây bị đau đầu không dứt, tới thăm ngươi."
Đáp án này đúng là khiến Giang Trừng cảm thấy có chút không tiện. Nếu là ngày xưa, hắn hẳn đã mỉa mai lại đôi câu "Ta nào dám nhọc Di Lăng lão tổ ngài bận tâm" các thứ, thế nhưng sau lần nói chuyện cùng Lam Hi Thần lần trước, Giang Trừng cũng không còn quá mức mẫn cảm với chuyện xưa như vậy, quyết định buông tay chuyện cũ, cũng là buông ra cho bản thân mình một cơ hội để sống an ổn về sau.
Có điều, nếu hiện tại hắn nói một câu "không sao, đa tạ quan tâm" thì có lẽ Ngụy Vô Tiện không chỉ không vui, trái lại còn càng khó chịu hơn.
Giang Trừng trầm ngâm hồi lâu không biết nên đáp lời thế nào, Ngụy Vô Tiện cũng như đứng trên tổ kiến lửa, nhấp nhổm hoài không yên. Chính bản thân hắn cũng không nhận ra, mình đang dày vò búp sen tội nghiệp trong tay tới sắp không nhìn ra hình dạng ban đầu.
"Haizz..." Giang Trừng từ phía đối diện cuối cùng cũng không đành lòng nhìn tiếp nữa, thở dài một tiếng như chấp nhận vận mệnh, cất giọng đều đều "Không có gì, bệnh cũ tái phát, ngươi biết mà."
Có lẽ Ngụy Vô Tiện cũng không ngờ tới Giang Trừng có thể tâm bình khí hòa cùng mình nhắc tới chuyện ngày xưa, lá gan cũng phút chốc được khích lệ lớn hơn, tiến tới thêm một bước: "Nhưng ngày xưa ngươi cũng không bao giờ đau nghiêm trọng tới mức này. Đã gần một tuần trôi qua rồi còn chưa chịu dứt?"
"Có lẽ do dầm mưa nên bị cảm, gần đây lại quá nhiều việc phải lo. Tóm lại ngươi..."
Hai chữ "đừng lo" còn chưa kịp nói ra, Giang Trừng đã bị hai bàn tay vươn tới của Ngụy Vô Tiện dọa cho tới ngây người. Hắn vội vàng nghiêng người ra sau muốn tránh, không ngờ Ngụy Vô Tiện cũng lớn mật không từ bỏ, hai tay cố định lấy vai hắn ấn xuống, buộc hắn ngồi trên ghế nghỉ xây dọc theo hành lang.
"Vậy để ta giúp ngươi xoa bóp đi. Yên tâm, tay nghề của ta sau bao năm vẫn tốt lắm."
Khoảnh khắc đó, Giang Trừng tưởng như toàn bộ thính giác đều đã bị tiếng mưa ngoài trời nhấn chìm. Hắn khẽ lắc đầu, bị màn mưa trắng xóa trước mặt làm mắt cũng đau rát nhòe nhoẹt, nhất thời không phân rõ đây là thực tại hay là ký ức. Ngụy Vô Tiện vì hắn xoa đầu mỗi khi trái gió trở trời, trong quá khứ đây chính là chuyện thường xuyên mà cả hai coi như đương nhiên.
Thế nhưng hiện tại....... Hiện tại, Giang Trừng chỉ cảm thấy đầu óc choáng váng, lực siết lại ở hai bên thái dương quả thực hơi lớn, khiến hắn muốn nổ cả đom đóm mắt!
Thật sự rất muốn chửi một câu "Mẹ nó!", tay nghề của Ngụy Vô Tiện sống tới hai đời người rồi vẫn chẳng ra sao cả, so với Lam Hi Thần đúng là một vực so với một trời!!!!
Làm người chẳng ai thích tự ngược, Giang tông chủ lại càng không thích. Hắn vội vàng đẩy Ngụy Vô Tiện ra xa, xua tay rối rít, trên miệng cũng không ngừng từ chối: "Không cần, không cần, không cần!!!! Ngụy Vô Tiện ngươi bận việc gì thì tiếp tục quay lại làm việc đó đi, mỗi ngày Lam Hi Thần đều giúp ta sắc thuốc, xoa bóp, châm cứu, thực sự không cần ngươi nhọc lòng!"
Giang Trừng vốn cũng chỉ vì bảo vệ đầu mình mà nói thế, nhưng nói xong hắn mới phát hiện Ngụy Vô Tiện có gì đó không ổn. Đôi mắt hoa đào vốn lúc nào cũng lấp lánh ý cười chợt tối sầm lại, tên đó thu bàn tay cứng ngắc đang dừng giữa không trung về, nhìn chằm chằm Giang Trừng: "Gần đây ngươi và đại ca có vẻ thân thiết hơn nhiều nhỉ?"
Bị vẻ quái gở của hắn làm cho bất ngờ, Giang Trừng không hiểu ra sao, ngẩng đầu nhìn, theo thói lập tức không thua kém mà trào phúng ngược lại: "Dù gì cũng là đạo lữ của ta, không thân với hắn chẳng lẽ thân với ngươi? Làm sao, chỉ cho ngươi và Hàm Quang Quân nhà ngươi cầm sắt reo vang chứ không muốn cho người khác một nhà hòa thuận à?"
Ánh mắt Ngụy Vô Tiện theo từng câu Giang Trừng nói càng ngày càng tối lại, phút chốc như biến thành một vực sâu vô tận khiến Giang Trừng rùng mình. Một Ngụy Vô Tiện như thế này khiến hắn quả thực có chút lạnh sống lưng, trạng thái này giống hệt như năm xưa tên đó tại Bất Dạ Thiên thành liều mình một đêm hạ hơn ngàn người.
Giang Trừng vội vàng đứng dậy, nghiêm túc nhìn thẳng hắn: "Ngụy Vô Tiện, ngươi lại đang sao thế?"
Thế nhưng, khi Ngụy Vô Tiện một lần nữa ngẩng lên đối diện với ánh mắt Giang Trừng, sự tăm tối nơi đáy mắt toàn bộ đã được ánh sáng linh động thay thế, phút chốc tựa như được mặt trời xua tan mây mù, lại trở thành một Ngụy Vô Tiện dương quang chói lọi không khác gì thường ngày. "Phù" một tiếng bật cười, hắn lấy túi vải trước ngực ra, dúi vào ngực Giang Trừng. "Cho ngươi."
Giang Trừng còn chưa hiểu ra làm sao, tên đó đã xoay người chạy đi, chỉ để lại một câu: "Biết người, biết mặt không biết lòng. Ngươi sẽ cần dùng đến nó, đừng ném đi đó!"
Lời nói còn chưa dứt, người đã không thấy bóng dáng đâu! Hiện tại có muốn cũng không trả lại được, Giang Trừng không còn cách nào khác, tò mò mở chiếc túi vải trên tay ra.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!