Câu hỏi bất thình lình của Lam Hi Thần ập tới, khiến Giang Trừng phút chốc dại ra, từng cơn sóng mạnh mẽ cứ thế dậy lên trong đáy mắt vốn luôn duy trì vẻ điềm tĩnh thường ngày. Thời gian tí tách trôi, không khí giữa hai người tựa như bị nén chặt lại, đè ép cả hai tới nghẹt thở. Cuối cùng, Giang Trừng phút chốc quay trở lại dáng vẻ vạn năm sương giá của mình, lạnh lùng hất tay Lam Hi Thần ra, cười gằn: "Lam tông chủ đây là đang hỏi cung ta?"
Trái với hắn, Lam Hi Thần vẫn là một bộ dạng bức thiết, chân thành: "Ta đã nói, ta chỉ là muốn xác minh lại."
"Xác minh cái gì?" Giang Trừng đứng bật dậy, đôi mắt hạnh của hắn ban nãy giống như băng tuyết ngưng đọng, hiện tại lại giống hệt như lửa cháy rừng rực "Ngươi nói với ta tất cả những nghi vấn ở trên, thì ra vốn không phải là vì tin tưởng ta vô tội, mà là vì muốn xác minh ta có tội, đúng không?"
"Không phải!" Lam Hi Thần đột ngột nâng cao giọng mà đáp lại, nhưng Giang Trừng xem ra nghe lời hắn chẳng lọt vào tai, đứng dậy mở cửa, lạnh lùng làm một tư thế tiễn khách. "Ta không có gì để nói với ngươi, Trạch Vu Quân. Dù sao thiên hạ xưa nay cũng chẳng có mấy người tin tưởng ta, thêm một ngươi hay bớt một ngươi đều không quan trọng. Ta mệt rồi, điều gì cần nói đã nói, mời ngươi..."
"Giang Trừng!!!"
Một tiếng gọi này cứ vậy mà như nhát dao sắc lạnh cắt ngang dòng thao thao bất tuyệt của Giang Trừng. Xưa nay, Lam Hi Thần chưa từng gọi tên hắn, một điều Giang tông chủ, hai điều cũng Giang tông chủ. Thế nhưng hôm nay, Lam Hi Thần năm lần bảy lượt gọi thẳng tên hắn, lúc thì chân thành, khi thì bức thiết. Sự lỗ mãng này của Lam Hi Thần một lần nữa thành công khiến Giang Trừng sửng sốt mà đờ người.
Nhân lúc này, Lam Hi Thần lại tiến lại gần một bước, nhấn mạnh: "Ta chỉ là muốn tin tưởng ngươi, Giang Trừng, ngươi hiểu không? Nếu ta nghi ngờ ngươi, ta sẽ không hỏi. Nhưng bởi vì ta muốn tin tưởng ngươi, nên ta mới bộc lộ hết hoài nghi trong lòng ta ra, mong ngươi cho ta một lời giải đáp..."
Trước nay, Giang Trừng chưa bao giờ nhìn thấy một Trạch Vu Quân như thế, vừa khẩn khoản, vừa bức thiết, lại vừa có chút áp lực vô hình khiến người ta không thể chối từ. Từng lời mà hắn nói thấm vào tai, rồi rót thẳng vào tâm can Giang Trừng, giống như một dòng nước ấm, khiến đầu óc bỗng dưng có chút tê dại, mụ mị không biết phải làm sao. "Giang Trừng, Vô Tiện nói đúng, ta không hề hiểu ngươi. Nhưng ta muốn bắt đầu hiểu. Có điều, nếu ngươi không nói, ta sẽ không thể hiểu được.
Ngươi chỉ cần nói ra thôi, không cần mọi chuyện đều một mình gánh vác nữa, như vậy không tốt hơn sao?"
"Nếu ngươi không nói, ta sẽ không thể hiểu được" – Ngăn ngắn vài từ này, một đời tính đến nay, Giang Trừng đã nghe không biết bao nhiêu lần.
Ngày đó, trước sinh nhật của cha một ngày, hắn lén mua quà, cất kỹ trong phòng, cuối cùng chỉ âm thầm để lẫn trong đám lễ vật các gia tộc khác tới tặng mà không tự tay tặng đi. Ngụy Vô Tiện làm như vô tình bắt gặp, cầm hộp quà của hắn lên, trầm trồ: "Ơ Giang Trừng, quà ngươi mua cho Giang thúc thúc bị lẫn vào đây nè, không cần tìm nữa, thấy rồi, thấy rồi!!!!"
Năm đó, hắn vẫn chưa quên được ánh nhìn đong đầy ý cười của cha dành cho mình...
Đợi lúc không có ai, chỉ còn hai huynh đệ đứng đó, Ngụy Vô Tiện mới vỗ vai mà bảo hắn rằng: "Nếu ngươi không nói, Giang thúc thúc sẽ không hiểu đâu"
Chuyện này, hắn đương nhiên biết chứ. Nhưng là, hắn vẫn luôn sợ, những gì mình nói làm phiền tới cha. Một ngày Giang thị biết bao nhiêu chuyện công vụ phải bận tâm, hắn chỉ là...
Đúng, hắn chỉ là sợ.
Lại một ngày nọ, hắn cùng Ngụy Vô Tiện cãi nhau. Khi đó, chuyện hai người cãi nhau đã như cơm bữa, mà nguồn cơn cũng chỉ xoay quanh việc tên đó không chịu mang Tùy Tiện mỗi khi ra bên ngoài, lại một mực bảo vệ tàn dư nhà họ Ôn.
Giang Trừng lúc đó vừa mới vực lại gia tộc, chuyện chính sự, chuyện kinh thương trăm mối bận tâm đau đầu, lại đang thời kỳ tuổi trẻ, tính cách dễ nóng nảy; Ngụy Vô Tiện cũng bị việc tu ma ảnh hưởng nên tính khí thất thường hơn, thành thử, chỉ dăm ba câu trò chuyện, hai người đã náo loạn tới thiếu điều dỡ ngói Liên Hoa Ổ xuống. Cãi nhau, Giang Trừng cảm thấy tệ, Ngụy Vô Tiện cũng đâu có khá hơn?
Thế nhưng, nếu như dĩ vãng luôn là tên đó chạy theo một câu "Giang Trừng", hai câu "sư muội" hề hề làm lành, hiện tại, lại luôn là Ngụy Vô Tiện phẩy tay bỏ đi trước.
Lúc đó, Giang Trừng không hiểu huyền cơ phía sau chuyện kim đan, càng không rõ Ngụy Vô Tiện sợ bản thân không khống chế nổi tâm ma, trong lúc giận dữ sẽ gây nên chuyện làm tổn thương tới hắn mà mới bỏ đi trước. Hắn chỉ cảm thấy, Ngụy Vô Tiện kia càng lúc càng cách xa mình, cũng thực lòng hoang mang chẳng biết liệu có đúng tên đó càng lúc càng thấy mình phiền, càng lúc càng chán ghét đứng dưới trướng mình hay không???
Chỉ là, những lời như thế, Giang Trừng không cách nào mở miệng ra nói cùng Ngụy Vô Tiện được. Hắn cảm thấy, nếu hỏi như vậy, bản thân chính là không tin tưởng tên đó, hẳn sẽ làm tổn thương tên đó.
Cuối cùng, tỷ tỷ mới dịu dàng nhắc hắn một câu: "Nếu đệ không nói, A Tiện sao có thể biết đây?"
Dẫu biết là thế, hắn vẫn e sợ.
Lại có một lần, đó là khi kết thúc mọi chuyện ở Quan Âm Miếu, hắn lựa chọn đem việc năm xưa dẫn Ôn thị đi để cứu Ngụy Vô Tiện giấu kín, lặng lẽ tựa người dưới tán cây nhìn huynh đệ năm xưa cùng Lam Trạm càng bước càng xa. Kim Lăng từ nhỏ lớn lên bên hắn, đương nhiên liếc mắt cũng nhìn ra trong lòng cậu mình trùng trùng tâm sự. Đứa cháu trai này giống hệt hắn, không nói được lời ngon tiếng ngọt, chọc cho cậu mình tức điên lên rồi lại âm thầm khuyên nhủ một câu: "Có chuyện gì, nếu cậu không nói, bọn họ sẽ không hiểu đâu..."
Nhưng, chuyện này, hắn biết nói thế nào???
Bao năm qua, từng chuyện một cứ từng ngày chồng chất kín cõi lòng. Hắn cẩn thận từng li từng tí đem mọi tâm tình vùi sâu vào tâm can, hắn nghĩ rằng mọi chuyện trời biết, đất biết, hắn biết là đủ. Nhưng hắn cũng hiểu, chẳng qua là hắn sợ.
Giống như năm xưa, hắn sợ ngàn trùng tâm tư của mình không đổi được sự hài lòng vui vẻ tán thưởng của phụ thân; sợ vướng mắc trong lòng mình trở thành lưỡi dao tổn thương Ngụy Vô Tiện; sợ sợi dây ân oán tình thù quá rối rắm vĩnh viễn không cắt nổi kia níu bước chân tên ngốc nọ đi tìm một hạnh phúc chỉ thuộc về riêng mình...
Có điều, hắn cũng là con người, hắn cũng biết mệt.
Một mình chống đỡ nhiều năm như thế, hắn sớm đã mệt rồi!
Nếu không phải còn Kim Lăng, còn Giang gia ở phía sau, hắn sợ mình đã sớm gục ngã. Nhưng... Lam Hi Thần, kẻ này đáng để cho hắn tin tưởng sao?
Thú thật, Giang Trừng đối với người được mệnh danh là Trạch Vu Quân phương danh chấn động tiên môn này, đến giờ vẫn chỉ bán tín bán nghi. Hai người bọn họ thân thiết thì cũng tính là thân thiết, lễ đường đã bái, danh phận cũng đã định, thậm chí cũng đã song tu, nhưng xa lạ thì vẫn hoàn xa lạ. Hắn vẫn ác cảm với danh phận người nhà họ Lam của y, vẫn khinh thường thái độ bế quan trốn tránh sự việc của y, vẫn căm ghét việc y sơ suất dẫn tới tình cảnh hai người bọn họ phải song tu như hiện nay.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!