Dịu dàng, với bạn mà nói, là gì?
Ôn nhu có lễ với cả thiên hạ như Trạch Vu Quân, hay dành hết ôn nhu chỉ cho một người như Hàm Quang Quân?
Với tôi mà nói, dịu dàng chính là dù bạn thương cho roi cho vọt, dù bạn khẩu xà tâm phật, dù bạn không biết cách thể hiện, có thể khiến người khác hiểu lầm, nhưng bất kể thế nhân có hiểu lầm như thế nào chăng nữa, bạn vẫn giữ vững sơ tâm ấy, lương thiện giúp người, không cần lưu danh, tiếng xấu nhận về mình.
Làm việc tốt không cần hồi đáp, quan tâm nhưng chỉ âm thầm cho đi, đối với tôi, đó là dịu dàng.
______
Lam Hi Thần cùng Giang Trừng vừa mới hạ xuống trấn Thanh Hà, một bóng đen đã từ trong hẻm nhỏ vụt qua, đâm sầm vào người Trạch Vu Quân, khiến hắn mất đà lùi lại, đập vào người Giang Trừng đi ngay bên cạnh.
Đứa nhỏ này tính ra thân thủ cũng không vừa, sau khi va phải người khác xong cũng không hề nao núng, như một cơn gió bật dậy rồi lủi mất.
Lam Hi Thần vịn vào tay Giang Trừng, nhìn theo bóng đen nho nhỏ kia, bật cười: "Thân thủ không tệ." Dứt lời, hắn tung người lên, thoáng chốc đã chặn đường lui của kẻ nọ.
Người bị chặn lại là một đứa trẻ hành khất, ăn mặc rách rưới, toàn bộ khuôn mặt đều đen nhẻm, chỉ có đôi mắt là sáng lấp lánh. Có lẽ, nó cũng không ngờ vị công tử thoạt trông hiền lành, có phần thư sinh nhu nhược kia lại có thân thủ cao tới mức này, toàn thân cứng đờ lại, nhưng vẫn quật cường chống đỡ, không để bản thân run rẩy mà ngã xuống đường.
Chứng kiến toàn bộ, Giang Trừng chỉ chậm rãi tiến lại phía sau hai người, thờ ơ khoanh tay, một bộ dạng chờ xem trò vui.
"Người bạn nhỏ, túi tiền ngươi đang cầm là của ta. Trả lại cho ta nào." Lam Hi Thần vươn tay ra phía trước, nở một nụ cười hòa ái. Nụ cười của nhất bảng mỹ nam huyền môn xưa nay vốn được mệnh danh xán lạn tựa thái dương, êm ả như gió xuân, nhưng chẳng hiểu sao lại khiến đứa nhỏ hành khất sợ tới run người, vội vàng đem túi tiền đang nắm chặt trong tay ném trả lại, xoay người định chạy.
Thế nhưng, Lam tông chủ dường như không có ý định chỉ dừng mọi chuyện ở đây. Hắn lại khẽ lắc người, chớp mắt đã lại đứng chắn trước mặt đứa nhỏ kia, vẫn ôn hòa cất tiếng: "Ngươi còn nhỏ tuổi, đừng nên tự hủy hoại tương lai bằng những hành động thế này. Ngươi..."
Lam Hi Thần còn chưa dứt lời, đứa nhỏ mới ban nãy còn run rẩy bỗng nhiên đột phát lớn mật, hét lớn một tiếng: "Im đi!"
Giọng hét non nớt của nó khiến người qua đường đều đổ dồn lại nhìn. Đó đây, những tiếng xì xào bắt đầu vang lên:
"Thằng nhóc Tiểu Hoàng đây mà."
"Đúng là ăn cắp quen tay. Giải nó lên quan phủ đi."
"Phải tôi, tôi đánh gãy tay nó cho chừa..."
Những câu nói này đều lọt vào tai Lam Hi Thần rõ mồn một. Hắn kéo y phục, ngồi xuống, đối diện với ánh mắt của bạn nhỏ, vẫn dịu dàng khuyên bảo: "Bạn nhỏ, ngươi tên Tiểu Hoàng sao? Ngươi thấy đấy, làm chuyện xấu, dù là nhỏ nhặt bao nhiêu chăng nữa, vẫn sẽ bị người đời đánh giá là kẻ xấu. Ngươi làm chuyện xấu sẽ cho người khác cái cớ để đánh đập ngươi, trách mắng ngươi, ngang nhiên làm chuyện tàn nhẫn với ngươi.
Lúc đó, bọn họ có giết ngươi hay vu oan cho ngươi chăng nữa, ngươi cũng có miệng chẳng thể biện giải, ngươi hiểu không?"
"Ta hiểu. Nhưng hiểu thì sao?" Đứa nhỏ bật cười một tiếng, khiến Trạch Vu Quân sững sờ: "Ngươi ăn trắng mặc trơn, ngươi chưa từng bị dồn vào đường cùng, ngươi nói gì chả được. Ngươi từng có đàn em sáu đứa chờ ngươi kiếm tiền về chưa? Từng có một người cha nát rượu chỉ chờ ngươi mang đồ ăn thức uống về chưa?"
Chỉ ba câu, Trạch Vu Quân danh vang huyền môn cứ như vậy bị một đứa nhỏ nói cho tới á khẩu. Hắn lúng túng một hồi, ánh mắt tràn đầy thương cảm, cuối cùng cầm túi tiền của mình dúi lại vào tay tiểu hành khất nọ, xoa đầu nó đầy trìu mến.
"Trong này có không ít tiền, Tiểu Hoàng, tặng cho ngươi. Nhưng hứa với ta, từ nay cố gắng tự bản thân kiếm tiền, đừng làm việc xấu nữa được không?"
Tiểu Hoàng nhìn bọc tiền trong tay, rồi lại sững sờ nhìn vào ánh mắt thương cảm của vị công tử áo trắng đẹp như thiên tiên kia, cuối cùng cúi đầu lí nhí hai tiếng cảm ơn rồi chạy biến.
Đứng khoanh tay bàng quan nãy giờ, lúc này Giang Trừng mới bước lên trước, dùng ánh mắt như ngắm nghía một kẻ thiểu năng mà nhìn chòng chọc Lam tông chủ. "Lam Hi Thần, ngươi là đồ ngốc thật hả?"
Có vẻ không ngờ Giang Trừng sẽ nói như vậy, Lam Hi Thần hơi cúi nhìn, khẽ "A?" một tiếng đầy mờ mịt. Giang tông chủ một điệu bộ tiếc hận rèn sắt không thể thành thép, nói với hắn: "Trạch Vu Quân tấm lòng quả nhiên rộng khắp thiên hạ. Nhưng thiên hạ này rộng lớn như vậy, sinh lão bệnh tử, giàu nghèo của cả thế gian chả lẽ ngươi vẫn muốn quản hay sao?"
"Giang tông chủ nói như vậy rất phải" Lam Hi Thần bị mắng nhiều chuyện cũng không giận, chỉ mỉm cười "Nhưng giúp được một người chẳng phải hay một người đấy sao? Ta không cần cứu thiên hạ, nhưng những chuyện gặp được có thể giúp, chúng ta tiện tay giúp đỡ một, hai cũng là điều tốt."
Giang Trừng nghe hắn đáp như vậy, bật cười, nửa trào phúng, nửa lại bất đắc dĩ, lắc đầu: "Ta... cũng thật không biết nên nói Lam gia các ngươi là ngây thơ, nhiệt huyết hay là thiếu hiểu biết cuộc sống nữa!"
Dừng một chút, hắn hất đầu ra hiệu cho Lam Hi Thần đi theo mình, vừa đi vừa nói: "Ngươi nên mở to mắt ra nhìn, xem mình đang giúp nó, hay là đang hại nó."
Hai người ẩn đi khí tức, đi vào con hẻm tối thùi và bẩn thỉu Tiểu Hoàng vừa chạy vào. Vào sâu tít bên trong, từ một góc tối bỗng nhiên vang lên tiếng binh bốp không ngừng, tựa như có ai đó đang đánh nhau. Giang Trừng đưa tay lên làm động tác "im lặng" với Lam Hi Thần, tung người lên một mái nhà, theo sát phía sau là Trạch Vu Quân vẫn ngơ ngác chưa hiểu chuyện gì xảy ra.
Từ trên mái nhà nhìn xuống, lúc này cả hai đã thấy rõ chuỗi tiếng va chạm kia chính là một đoàn những đứa trẻ hành khất đang bao vây lấy Tiểu Hoàng tay đấm chân đá liên hồi, xung quanh là sáu đứa trẻ nhỏ hơn không ngừng gào khóc xin tha cho ca ca mình nhưng vô dụng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!