Phần kích thích nhất của một buổi hôn lễ là gì?
Bái thiên địa?
Chúc rượu?
Động phòng???
Nầu nầu nầu!!!!
Kích thích nhất chính là đang thành hôn thì có biến.
Nào, chúng ta cùng phá lễ kết hôn với phản diện pháo hôi nào!!!
______
Theo đúng quy củ Lam thị, tông chủ và đạo lữ phải tự mình leo hết chín trăm chín mươi chín bậc đá kia, như một lời hứa đồng hành suốt đời, dù có chuyện gì xảy ra chăng nữa. Giang Trừng đối với việc này chẳng khác đi tản bộ tiêu cơm là mấy, một bên ngắm cảnh, một bên khẽ hỏi: "Lam tông chủ, ngươi cho rằng kẻ chủ mưu ngày hôm nay có lộ diện hay không?"
"Ta cũng không rõ" Lam Hi Thần cũng nhẹ giọng đáp lại "Dù sao ta và thúc phụ cũng đã tăng cường canh phòng. Nếu hắn dám tới, chúng ta có thể lập tức tóm gọn. Người mà Giang tông chủ phái tới hỗ trợ cũng đã được sắp xếp vào vị trí."
Giang Trừng gật đầu hài lòng, không tiếp tục nói chuyện nữa.
Theo đúng gia quy, đáng lẽ hai người trước hết phải đi tới Từ Đường xin chứng giám mới quay lại đại sảnh đường hành đủ đại lễ ba quỳ chín lạy. Tuy nhiên, Giang Trừng tự nhận hôn lễ này chỉ là một cái bẫy dụ địch, hắn không phải đạo lữ chính thức của Lam Hi Thần, đương nhiên không đủ tư cách bước chân vào Từ Đường Lam gia. Lam Khải Nhân đồng ý miễn đi việc tới Từ Đường, cả hai lập tức đi tới đại sảnh hành lễ.
Trong suốt quá trình bái thiên địa, Giang Trừng luôn đứng ngồi không yên. Tiên môn bách gia đều tụ tập ở kia, nếu có kế hoạch gì nhằm vào hắn, giờ phút này chẳng phải là thuận tiện nhất sao? Thế nhưng, tới khi tiếng hô "Lễ thành" vang lên, vẫn không có chuyện gì xảy ra hết.
Cả người Giang Trừng lúc này đều bồng bềnh tựa như bước trên mây vậy. Hắn cũng không rõ mình đang mong đợi điều gì xảy tới. Có lẽ, hắn cần một biến cố, một biến cố để chứng minh rằng mình kết thân với Lam Hi Thần không phải là thí thân làm chuyện vô ích. Hắn ghét cái cảm giác bị người khác sắp đặt, nhất là đây còn là sắp đặt chung thân đại sự cả đời. Nhưng nếu hung thủ cứ vĩnh viễn ẩn sau màn, hắn phải làm cách nào để tìm ra?
Mải suy nghĩ khiến cho Giang Trừng phản ứng chậm hơn hẳn ngày thường, tới khi Lam Hi Thần nhét vào tay hắn một chén trà, đứng lên tiếp đón chúc mừng từ các gia tộc khác, hắn mới giật mình bước ra khỏi dòng suy nghĩ vô định.
Cầm theo chén trà trên tay, hắn bước lên một bước, đứng bên cạnh Lam Hi Thần, còn chưa kịp nghe cho xong lời chúc tụng, thì một tiếng cười khả ố bỗng nhiên vang vọng khắp nơi.
Mọi người đổ dồn mắt về phía cửa, chỉ thấy Du tông chủ của An Lục Du thị chầm chậm bước vào, vẻ mặt cực kỳ thỏa mãn, tựa như có chuyện vui lắm, hồ hởi nói to: "Giang tông chủ, Lam tông chủ, bỏ lỡ đại lễ, xin thứ lỗi!"
Gã vừa bước chân vào, Giang Trừng liền cảm thấy Vân Thâm Bất Tri Xứ vốn là chốn tiên cảnh cũng bị hắn làm cho nhiễm thêm vài phần tục khí, liền cau mày lên tiếng: "Hôn lễ của ta mà Du tông chủ còn mừng hơn cả ta, quả nhiên coi Giang mỗ như con cháu trong nhà. Ta ở đây lấy trà thay rượu kính ngài một ly cảm tạ."
Tông chủ của An Lục Du thị lại cười, gương mặt đầy mỡ rung động theo tiếng của gã, cất giọng: "Nào dám, nào dám, cất công làm được tới mức này, cuối cùng cũng như ý nguyện được liên hôn với Lam gia, ngài hẳn phải là người mừng nhất ở đây chứ, Giang tông chủ?"
Lời này của gã, cả một đại sảnh đường đều nghe rõ. Cử động của mọi người cứng lại, nhất tề đổ dồn ánh nhìn về phía gã, chỉ có Giang Trừng là bật cười khẩy.
Thứ hắn mong đợi nhất buổi lễ, cuối cùng cũng đến rồi!
Giang Trừng tung vạt áo, quay lại vị trí chủ tọa ban nãy của mình và Lam Hi Thần, ngồi xuống, nhấc chén trà lên thưởng thức nó, không mặn không nhạt đáp lời: "Ồ, lời này Du tông chủ có ý gì, xin rửa tai lắng nghe."
"Nếu đã vậy, trước mặt tiên môn bách gia, ta cũng không vòng vo nữa" An Lục Du thị tông chủ quay ngoắt thái độ, gỡ bỏ vẻ giả lả tươi cười kia, chỉ thẳng tay vào mặt Giang Trừng "Giang tông chủ, ngươi chính là kẻ đứng sau, bày ra tất cả, ép Lam gia phải liên hôn với ngươi, không phải sao?"
Một câu nói của gã thành công khiến cả đại sảnh đường chết lặng. Lam Hi Thần cau mày, hiếm khi dùng loại ngữ khí lạnh như băng mà lên tiếng: "Du tông chủ, nay là ngày vui của ta. Ngài ở trong hôn lễ của ta, nên thận trọng lời nói hơn mới phải."
"Lam tông chủ, thứ cho ta nói thẳng, ngài là người tốt, nhưng người tốt quá dễ bị kẻ tiểu nhân lừa gạt. Ngài còn chưa rút ra được kinh nghiệm sao?"
Ngụ ý của gã đang nói tới chuyện gì, mọi người đều rõ. Cả khuôn mặt của Lam Hi Thần phút chốc trở nên tái nhợt, ngay cả nụ cười thường trực cũng tan biến. Từ vị trí của mình, Giang Trừng vẫn ngồi yên, khẽ xoay chén trà giữa những ngón tay, như một kẻ nhàn nhã đang quan sát chuyện cười thiên hạ, một chút cũng không giống kẻ đứng trong tâm điểm của chỉ trích.
Chẳng ai ngờ, người lên tiếng phá vỡ cục diện đầy khó xử này lại là Lam Khải Nhân. Lão tiên sinh ngồi thẳng người ở vị trí trưởng bối, giọng nói chậm rãi, rành mạch, toát lên vẻ không giận tự uy: "Du tông chủ, việc này không thể nói bừa. Mời ngài đưa ra bằng chứng. Bằng không, Giang tông chủ dù sao cũng đã là người của Lam thị chúng ta, nếu có người dám động tới Giang tông chủ, chúng ta nhất định cũng sẽ không để yên."
Lam Khải Nhân cũng đã lên tiếng, mọi người đều lục tục quay trở lại vị trí ngồi nhà mình, chờ xem kịch hay. Kim Lăng đứng bên Giang Trừng, khẽ đặt tay lên vai cậu mình. Giang Trừng chỉ đơn giản quay lại, cho cháu trai một ánh mắt trấn an, cũng nhắc nhở hắn quay lại vị trí của Kim thị.
Chờ mọi người an vị, Du tông chủ mới lên tiếng: "Lam tiên sinh, ngài trước nay chính trực có tiếng, gia quy Lam thị cũng nghiêm cấm nói dối. Vậy, trước mặt mọi người, ta xin mạn phép hỏi ngài, tờ hôn thư phát cho tiên môn thế gia là do ngài tự tay viết đi thật sao?"
Tầm mắt của mọi người từ Du tông chủ dồn hết về phía Lam Khải Nhân. Lam tiên sinh gặp biến không nao núng, lập tức đáp: "Quả là không phải ta gửi đi."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!