Chương 19: [sllcctntn] 18 - Thập Diện Mai Phục

Lam Khải Nhân quả thực cảm thấy bản thân thất bại triệt để.

Năm đó, sư huynh ông – Thanh Hành Quân – vốn là một vị tông chủ mẫu mực, phong quang vô hạn, tương lai rộng mở, vậy mà đường tình duyên đi sai một bước, kết quả lại lâm vào cảnh khổ sở một đời, vạn kiếp bất phục. Sau khi sư huynh qua đời, tâm huyết vực dậy Lam thị của Lam lão tiên sinh đặt cả lên hai người cháu trai – cũng là hai đệ tử ưng ý nhất của ông – Lam Hi Thần và Lam Vong Cơ. Thế nhưng số phận trêu ngươi, hết lần này đến lần khác, người Lam gia đều vì một chữ "tình" mà sa chân.

Lam Vong Cơ cùng Ngụy Vô Tiện dứt khoát ngao du sơn thủy thôi thì không đề cập nữa, nhưng Lam Hi Thần đường đường đang là Lam gia tông chủ, nay khắp nơi khắp chốn đều đang đồn đại hắn cùng Vân Mộng Giang tông chủ lén lút song tu, bất chấp đi ngược cương thường để nâng cao tu vi, vậy còn ra thể thống gì!

Hơn nữa, mặt mũi coi như có thể vất, gia tộc đại nghiệp trọng trách nặng như vậy, phải tính sao?

Lam lão tiên sinh nhìn bên ngoài cửa bóng nắng nhảy nhót, trong lòng lo âu không thôi. Lam Hi Thần vẫn đang quỳ tại Từ đường, cũng không biết vết thương đã tiến triển tốt hơn chút nào chưa. Hình phạt đặt ra là để nhớ, vì thế, sau khi bị phạt roi, Lam thị nghiêm cấm dùng thuốc chữa, chỉ có thể để mặc vết thương tự lành. Với tình trạng bị phạt mười roi giới tiên của Lam Hi Thần, lại còn quỳ tới bốn ngày rồi, liệu có ổn không?

Càng nghĩ càng loạn, lập trường của tiền bối Lam thị lại không cho phép tới từ đường thăm Lam Hi Thần, cuối cùng Lam lão tiên sinh thở dài đứng lên, bước tới bước lui, bước thẳng tới bia đá quy huấn Lam thị ngay trước cổng Vân Thâm Bất Tri Xứ.

Vốn ban đầu trên đá chỉ khắc có hơn một ngàn điều, trải qua thế thái nhân thường, bia đá mỗi năm lại tăng một chút, nay đã có hơn bốn ngàn điều, mà rất nhiều trong số đó là nhờ phước của Ngụy Vô Tiện mới được thêm vào...

Trăm năm bia đá cũng mòn, xem ra, đem gia quy khắc lên đá cũng không giúp ích được gì...

Lam lão tiên sinh còn đang cảm khái thế sự nhân thường, thì từ trên không trung, một đạo kiếm ảnh đã không một tiếng động mà hạ xuống. Người tới vận tử y, vạt áo phấp phới trong gió, tuy nhiên sắc mặt lại tái nhợt, lộ rõ vẻ mệt mỏi, phong trần. Hiển nhiên người tới cũng không ngờ sẽ gặp Lam lão tiên sinh ngay tại cửa lớn Vân Thâm, nhất thời ngẩn ra giây lát, sau đó liền quy củ hành lễ: "Lam tiên sinh."

Đầu mối gây phiền não bỗng nhiên tìm tới cửa, Lam Khải Nhân cho dù cho là tiền bối Lam thị gương mẫu gia giáo đi chăng nữa cũng khó lòng tránh khỏi việc ngữ khí đầy vẻ không hoan nghênh: "Giang tông chủ, thật trùng hợp."

Nhưng lạ một điều, Giang Trừng nghe ra giọng điệu của ông, lại hoàn toàn không hề lộ chút vẻ mặt khó chịu nào, so với dĩ vãng hoàn toàn bất đồng, nở một nụ cười nhợt nhạt: "Đúng là trùng hợp. Ta còn đang sợ mình phải trèo tường lén vào Vân Thâm Bất Tri Xứ đi tìm tiên sinh, nào ngờ may mắn gặp được ngài ngay ngoài này. Nếu không, bị môn sinh Cô Tô Lam thị bắt gặp, e là vài ngày sau huyền môn lại có thêm chuyện để chê cười Giang gia chúng ta."

"Đến đây mà không thể để cho ai biết, lẽ nào Giang tông chủ muốn đến thăm tông chủ nhà chúng ta?"

"Thực sự là khiến lão tiên sinh chê cười" Nụ cười của Giang Trừng càng thêm nhợt nhạt "Nhưng ta tới đây, là để tìm tiên sinh thỉnh giáo."

Câu trả lời bất ngờ ngoài dự kiến này của Giang Trừng khiến Lam Khải Nhân rốt cuộc có chút không hiểu nổi. Đúng lúc này, một trận gió mạnh thổi tới, ngoài ý muốn khiến Giang Trừng cúi gập người ho. Lam lão tiên sinh lúc này mới để ý Giang tông chủ bình thường lôi lệ phong hành, nhưng hôm nay phá lệ mệt mỏi vô cùng. Khuôn mặt tái nhợt, còn đổ mồ hôi lạnh. Dù vậy, hắn vẫn kiên cường đứng thẳng người, chào hỏi cùng tiền bối hoàn toàn không có một tia thất lễ.

Lam Khải Nhân bần thần nhớ lại, mười bốn, mười lăm năm trước, người thiếu niên non nớt đó cùng Lam Hi Thần đi tới Lam gia sau sự biến diệt môn cũng là bộ dạng thà chết không khuất phục như vậy, có chăng, chỉ là sự ngây thơ, nhiệt huyết năm nào trong ánh mắt đã bị năm tháng phủ lấp. Ông bỗng dưng cảm thấy tiếc thương cho con người trước mặt – sự tiếc thương của một trưởng bối dành cho một hậu bối mệnh khổ.

Mới năm nào, hắn và Nguỵ Vô Tiện còn là hai học sinh vô lo vô nghĩ trong lớp học của ông. Vậy mà vật đổi sao dời, thế cục hiện tại lại xoay vần tới tận mức này!

Lam lão tiên sinh nhìn Giang Trừng một hồi, sau đó xoay người: "Vậy kính mời Giang tông chủ theo lão phu. Bên này hiện tại sẽ không có đệ tử đi tuần."

Gió núi vẫn tiếp tục lùa phần phật, khiến cơn chóng mặt của Giang Trừng càng lúc càng tăng. Hắn nhìn Lam lão tiên sinh quay lưng đi trước, mới dám hơi cúi người xuống, dằn lại con đau đang dằn vặt quanh nội đan, hít sâu một hơi, sau đó nhanh chóng bước theo.

Trong lòng Giang Trừng lúc này đang cực lực rủa xả Lam Hi Thần, cũng cực lực rủa xả những gì mình sắp nói với Lam Khải Nhân.

Nhưng hắn hoàn toàn không có lựa chọn khác.

Lam lão tiên sinh biết Giang Trừng không tiện để người khác bắt gặp tới Lam gia, vì vậy đương nhiên không dẫn hắn tới khách phòng. Hai người ngồi tại Uyển Đình bên vách núi, Lam Khải Nhân cũng rất hữu tâm, tự tay châm một loại trà có tác dụng làm ấm người, trừ phong hàn đặc sản của dược phòng Lam thị. Bình thường Uyển Đình là nơi tông chủ Lam gia khi cần tĩnh tâm suy nghĩ đại sự trong gia tộc sẽ đả toạ tại đó, nay Lam Hi Thần vẫn còn lãnh phạt tại Từ Đường, nên không lo có người bắt gặp hành tung của Giang Trừng tại nơi đây.

Rót một chén trà đưa cho Giang Trừng, Lam Khải Nhân trực tiếp vào chuyện: "Giang tông chủ, thứ lỗi ta hỏi thẳng, ban nãy ngươi nói vốn định trèo tường lẻn vào Vân Thâm Bất Tri Xứ. Nội viện Lam gia chúng ta, không có thông hành lệnh thì không cách nào vượt qua kết giới, chẳng hay, Giang tông chủ từ chỗ nào lấy được thông hành lệnh nhà chúng ta?"

Trà của dược phòng Lam gia đặc chế hiển nhiên là không dễ uống, vừa đắng lại vừa chát, nhưng quả thực trà vừa vào tới bụng, Giang Trừng đã cảm thấy ấm áp, dễ chịu hơn không ít. Hắn xoa tách trà trong tay, hơi cúi đầu: "Lam tiên sinh hẳn đã đoán ra, ngọc bài của ta là Lam tông chủ đưa cho."

Lời của hắn vừa dứt, Lam Khải Nhân đã nhăn mày, ánh mắt tựa hồ muốn thay ông quát to một câu "Hồ nháo!". Giang Trừng nghĩ vị lão tiên sinh này có lẽ hiểu nhầm Lam Hi Thần đưa hắn ngọc bài là vì muốn đôi bên có thể lén lén lút lút hẹn hò gặp mặt, vội vàng lên tiếng: "Nhưng tiên sinh cũng không cần hiểu nhầm, Lam tông chủ đưa ta ngọc bài, là có dụng ý khác.

Chẳng hay, Trạch Vu Quân khi về đã nói gì với ngài?"

Câu phủ nhận của Giang Trừng khiến gương mặt già nua của lão tiên sinh thoáng hiện lên vẻ băn khoăn. Dù chỉ trong khoảnh khắc, nhưng nét mặt bất khả tư nghị đó cũng đủ lọt vào ánh nhìn sắc sảo của hắn. Quả đúng như hắn nghĩ, người nhà họ Lam đều mắc bệnh anh hùng, Lam Hi Thần quả nhiên sẽ nghĩ tới việc chịu trách nhiệm cho danh tiếng của Giang thị.

Ngày hôm đó, từ trong rừng trở về, hắn và Lam Hi Thần đã ngồi lại thương nghị đối sách.

Theo ý hắn, có bị đồn đại đôi ba câu cũng không tính gì là to tát, im lặng cho qua là được. Dù sao, Giang Trừng hắn trong miệng thế nhân, thanh danh cũng sớm đã nát bét, âm hiểm tàn nhẫn, tự cao tự đại, chuyên quyền lấn át, đều đủ cả, hắn cũng không ngại có thêm một vài tiếng xấu mới.

Thế nhưng Lam Hi Thần quả nhiên là người Lam gia, ương bướng lại gàn dở, liền đề cập muốn cùng Vân Mộng liên hôn.

Nhưng Giang Trừng hắn là ai?

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!