Chương 42: Cậu hiểu biết nhiều ghê.

Từ khi xuống xe cho tới tận khi ăn cơm xong, lúc nào Giang Ảnh cũng thấy hơi hoảng hốt.

Logic của Thích Trục rất rõ ràng, anh giải thích một cách trôi chảy về bữa cơm này: "Tôi đặt từ trước rồi nhưng lại quên mất. Hôm nay cậu bảo muốn tôi mời cơm thì tôi mới nhớ ra."

Giang Ảnh: "..."

Thế thì cái siêu xe đậu trong gara là tự nó dịch chuyển tức thời tới đó à?

Còn có bó hoa hồng đỏ ở trên bàn cũng là tự mọc ở đây chắc?

"Trước đó cậu tính mời ai ăn cơm à?" Giang Ảnh chớp chớp mắt, cậu vừa hỏi người đối diện vừa bật chế độ tìm kiếm đối tượng thích hợp ở trong đầu.

"Tôi không thể đi ăn một mình sao?" Thích Trục hỏi lại.

"Cậu không giống kiểu người như thế." Giang Ảnh lắc đầu.

Giang Ảnh liệt kê mấy người dính scandal với Thích Trục đều bị anh bác bỏ hết: "Trong mấy người cậu kể, có người tôi còn chẳng biết mặt, sao mà cậu lại nhớ rõ thế?"

Cậu có bao nhiêu scandal tôi đều lưu hết về máy, rảnh rỗi lại bỏ ra đọc, đọc nhiều như thế mà không nhớ rõ mới là lạ, Giang Ảnh tự nhủ.

Hai người họ đều là con của nghệ sĩ trong giới, gia cảnh rất tốt, về cơ bản thì chỉ cần muốn tài nguyên nào thì chắc chắn sẽ có tài nguyên đó. Bởi thế nên kha khá người muốn dính scandal với hai người để bú fame. Có điều Giang Ảnh rất hung dữ, họa có ai bị mù mới đi chọc vào cậu.

Về phần Thích Trục thì từ trước tới giờ mọi người đều có ấn tượng sâu đậm rằng anh chẳng hứng thú với ai. Bình thường người ta muốn dính scandal với anh cũng không dính nổi.

Nhưng mà mấy tin tức blogger viết linh ta linh tinh đều bị Giang Ảnh ghi lại rõ ràng.

Giang Ảnh tự biết sở thích thu thập scandal của người khác của mình khá kỳ quặc nên cậu còn lâu mới chịu để lộ: "Chắc là do... thỉnh thoảng nghe người ta nhắc tới thôi."

"Hóa ra cậu quan tâm tôi đến thế cơ à." Thích Trục đổi chủ đề rõ nhanh, "Đừng nghĩ nhiều, tôi không có ý mời người khác đâu, chỉ mời cậu thôi."

"Tại sao lại mời tôi?" động tác tay của Giang Ảnh dừng lại.

"Để cảm ơn cậu." Thích Trục không nói rõ.

"Cảm ơn tôi á?" câu trả lời của Thích Trục càng khiến Giang Ảnh chẳng hiểu gì cả, "Tôi giúp cậu làm gì à, sao lại muốn cảm ơn tôi? Tôi có ưu điểm gì để cậu noi theo hả?"

"Có chứ." Thích Trục đáp, "Hơn nữa tôi còn được lợi nhiều lắm."

Giang Ảnh: "???"

Sao cậu cảm thấy càng ngày việc nói chuyện với Thích Trục càng trở nên khó khăn thế nhở.

Ngoại trừ biết cãi nhau ra thì cậu còn ưu điểm gì khác sao?

Giang Ảnh nghĩ cả buổi trưa cũng không thể nghĩ ra nổi. Buổi chiều bên đoàn làm phim có buổi đàm phán, công ty nhà Tề Tuấn cũng nhảy vào hợp tác quảng cáo phim. Vậy nên Giang Ảnh vừa về lại đoàn làm phim đã nhìn thấy cái người béo béo mình quen.

"Ba mày cũng nhắm trúng bộ phim này hả?" Giang Ảnh hỏi, "Hot được thật à mà sao mấy người đều chạy tới đây thế?"

"Thấy tiềm năng mà, chỉ dựa vào nhan sắc của diễn viên thôi cũng không kém cạnh rồi. Ba tao chưa bao giờ làm mấy chuyện vô ích đâu." Tề Tuấn bảo, "Thích Trục với anh mày cũng đầu tư còn gì, có tiền thì phải cùng nhau kiếm chứ."

Bên đoàn làm phim mở một buổi họp tạm thời, Tề Tuấn với Giang Ảnh ngồi lẫn vào, vừa hay hai người ngồi ở hai bên bàn hội nghị. Chuyện hợp tác quảng cáo không liên quan mấy đến Giang Ảnh, cậu quyết định tâm sự cho tiểu Tề tổng nghe cảm xúc vi diệu với công việc bận rộn của mình dạo gần đây một lát.

Giang Ảnh ra hiệu bằng ánh mắt cho Tề Tuấn ngồi đối diện: "Xem điện thoại, nói chuyện chút nào."

Tề Tuấn nhận được tín hiệu, hắn nhìn lại Giang Ảnh: "OK tới liền."

[Krabby Hoang Mang]: Tề tổng à.

[Tề Tuấn]: Không dám nhận, không dám nhận. Tao là tiểu Tề tổng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!