Chương 3: Tui không phải fan, thực sự không phải mà...

Trong thoáng chốc, hai người ở hai đầu dây điện thoại đều hơi lúng túng.

Giang Ảnh đành phải cố gắng hết sức để phá vỡ bầu không khí ngượng ngùng này. Vì tránh cho lại mắc sai lầm lần nữa, cậu thay đổi cách gọi:

"Lớp trưởng à, tôi..."

Tôi lãnh đạm sao?

Thích Trục ngắt lời cậu.

Giang Ảnh quay đầu trừng mắt nhìn bạn học Dưa Nhỏ vẫn còn đang tiếp tục đọc nội dung của từ khoá Thích Trục, cậu cười xòa:

"Làm gì có chuyện đó, Dưa Nhỏ nó nói bậy đấy. Còn người cậu... rất là bình thường."

Ở sau lưng oán trách thì không sao, cơ mà mấy lời này nói trước mặt người ta... quả thực không có hay ho gì cho cam.

"Cậu cũng biết thế cơ à?" giọng nói của Thích Trục trong điện thoại cao hơn một chút

Giang Ảnh: ...

"Không có chuyện gì đâu, tôi cúp máy trước đây." Giang Ảnh bị phân tâm, quên mất mình gọi cho Thích Trục để làm gì, vội vã ấn tắt máy.

Trong màn hình laptop để trên mặt bàn, khung chat của hai người lại sáng lên, là ảnh chân dung hình chim cánh cụt mặc định của hệ thống, Thích Trục trả lời tin nhắn của cậu.

[Lớp trưởng]: [Chọt chọt]

[Lớp trưởng]:

Cậu gọi điện thoại cho tôi trước.

Giang Ảnh: ...

Cậu vốn định hỏi xem Thích Trục có muốn đi họp lớp không, thế mà quanh co một hồi, quên luôn chuyện chính.

Thích Trục bận thế cơ mà, cậu ta lại không thích mấy chỗ náo nhiệt, họp lớp chắc cũng chẳng đi đâu. Cậu chuyển tiếp tin nhắn của bạn học cho Thích Trục, thời gian và địa điểm cũng gửi qua luôn.

[Krabby]: [Chọt chọt]

[Krabby]: [Chuyển tiếp tin nhắn]

[Lớp trưởng]: Ò.

Nghe cái giọng điệu này của cậu ta đi! Trong hờ hững còn có chút xem thường, trong bình tĩnh còn có chút lạnh nhạt, chắc hẳn là cậu ta chả có hứng thú rồi.

Cũng chẳng còn sớm nữa, nhưng mà con người theo kịp thời đại trước khi đi ngủ phải chơi điện thoại một tí cho có cảm giác nghi thức. Bởi vậy, Giang Ảnh nằm nghiêng trên giường, tiện tay mở một cái app tên là Cãi Cọ.

Từ Cãi cọ viết theo lối chữ thảo rồng bay phượng múa xuất hiện trên màn hình điện thoại, ngay sau đó là giao diện chính của app.

Ba năm trước, app Cãi Cọ chuyên dùng để cãi nhau xuất hiện, lập tức nhận được sự quan tâm của tất cả mọi người. App ngẫu nhiên sắp xếp đối thủ level gần gần nhau, cãi xong là thôi, không dây dưa kì kèo gì nữa. Hơn nữa là app không cho ghi âm hay gửi video, chỉ có thể đánh chữ.

Ngoại trừ không thể hỏi thăm ba mẹ của đối phương ra thì cũng không được nhắc đến các bộ phận khác bên ngoài cơ thể, nói chung là không được chửi tục. Cả hai cãi nhau bằng bản lĩnh của mình, ai cũng lợi hại.

Thời gian đầu khi app mới xuất hiện, nó hot vô cùng, khi đó trong máy ai cũng có Cãi Cọ. Cơ mà dần dần về sau, hoặc là do quá bận, hoặc là do cãi quá cùi bắp nên người kiên trì chơi tiếp cũng giảm dần đi.

Cuối cùng những người vẫn còn giữ app này nếu không phải là vì quá vô vị thì chắc chắn là người ở cấp bậc cường giả.

Hiển nhiên, Giang Ảnh là cường giả.

Sau khi ấn bắt đầu, trước mắt Giang Ảnh hiện ra hai khung lựa chọn Cãi theo chủ đề và Cãi tự do. Không giống với khu tự do loạn như cào cào, khu chủ đề vẫn khá là yên ổn.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!