Chương 28: Tôi coi cậu là bạn cùng bàn mà cậu lại coi tôi là...

Đạo diễn bày tỏ mình già từng này rồi mà chưa từng thấy chuyện nhỏ nào như thế bao giờ.

"Nghe nói hai cậu... là bạn học cấp hai à?" đến giờ đạo diễn mới nhớ ra chuyện này.

"Dạ, hồi tiểu học và cấp ba cũng học cùng nhau." Thích Trục đáp,

"Lên cấp ba do trong nhà có vài chuyện nên cháu đi du học, còn lại thì những lúc khác hai bọn cháu đều là bạn học."

Đạo diễn:

"Vậy lúc trước cậu ấy thế nào?"

"Hiếu động, biết tranh cãi, tràn đầy sinh lực, xấu tính, không lúc nào chịu ngồi yên, hay đi gây sự, ham vui, cực kỳ thích cãi nhau. Nhưng mà cậu ấy hiểu chuyện, chỉ cần đừng chọc cậu ấy thì sẽ không bị cậu ấy bám riết không tha."

Thích Trục đánh giá xong lại ngẫm nghĩ một lát, anh bổ sung thêm một câu,

"Cháu là trường hợp ngoại lệ."

Đạo diễn: ...

Vị đạo diễn này vốn định quay một chương trình thực tế về cuộc sống thanh tao, nhã nhặn. Đưa các minh tinh bình thường xinh đẹp, gọn gàng tới trải nghiệm cuộc sống nông thôn, để người xem có thể cảm nhận được bầu không khí yên ả của trấn nhỏ và hơi thở tươi mát tưởng như đã mất trên con đường mòn ở chốn thôn quê.

Từ lúc thấy Giang Ảnh nghiêng đầu nhìn người ta cãi nhau, trong lòng đạo diễn đã thấy không ổn rồi. Sự thật chứng minh, bây giờ chương trình tao nhã của ông đã biến thành đại hội thể dục thể thao của các minh tinh.

Vừa rồi không phải Giang nhị thiếu không biết trượt patin, cậu cố ý gây sự thì có.

Miêu Dã chẳng được cái gì ngoài đôi chân dài, mấy lúc như này cậu ta chạy như bay. Giang Ảnh trượt giày patin không khác gì Na Tra đạp trên Phong Hỏa Luân.

Hai người một trước sau, đuổi bắt nhau hết nửa con phố, phía sau còn kéo theo một dàn bảo vệ với cameraman.

"Không sao, cậu ấy không ngã được đâu."

Thích Trục lại an ủi đạo diễn, anh bình tĩnh bước về phía Giang Ảnh vừa lao đi.

Lúc này đạo diễn cảm thấy cực kỳ đau lòng cho chương trình của mình.

Cách đó nửa con phố, Giang Ảnh nhẹ nhàng trượt patin đang đuổi theo Miêu Dã chạy thục mạng, cậu vô cùng tích cực đi đòi vật phẩm nhiệm vụ.

Miêu Dã mệt bở hơi tai, cậu ta liếc nhìn giày trượt patin dưới chân Giang Ảnh, vẻ mặt hơi phức tạp.

"Bạn học Miêu này, tôi ăn thịt người à?" Giang Ảnh chìa tay phải ra, huơ huơ trước mặt Miêu Dã,

"Cậu chạy cái gì mà chạy?"

Miêu Dã không chỉ muốn chạy, nếu cậu ta mà biết khách mời thay thế của chương trình này là Giang Ảnh thì cậu ta còn chẳng dám tới nữa là.

"Này, tôi cảm thấy con người cậu thú vị phết đấy."

Giang Ảnh trượt giày patin nên nhìn cao hơn Miêu Dã một khúc, lúc cậu nói chuyện hơi có cảm giác trịch thượng,

"Cậu thử nói xem, cậu nhát gan như thế mà ngày hôm đó lấy đâu ra dũng khí đi chọc ngoáy tôi vậy?"

"Đều là vì cuộc sống thôi mà."

Miêu Dã lí nhí nói, cậu ta tựa như đang cố gắng bình tĩnh lại. Sau khi hít thở sâu mấy lần, cậu ta mới rặn ra một câu,

"Tôi cảm thấy cậu mới không ổn, đi ghi hình chương trình cậu cũng không chịu nghiêm túc, bọn họ bảo cậu còn gáy to hơn cả gà."

Cũng là do không đủ can đảm cũng chẳng đủ tự tin nên mấy lời này của Miêu Dã nghe như tiếng muỗi kêu.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!