Chương 8: (Vô Đề)

Tiết Sinh học của lão Trần, sau khi hết tiết các bạn học sinh không có ầm ĩ như thường lệ, mọi người ngồi yên trong lớp, bầu không khí im lặng, như vẫn chưa kịp hồi phục tinh thần sau tin xấu mà lão Trần vừa thông báo.

"Mai thứ 6, sau khi tan học sẽ có buổi họp phụ huynh, cũng coi như là buổi họp đầu tiên báo cáo kết quả kỳ thi đầu lớp 12 của các em. Đồng thời cũng là buổi họp cổ vũ động viên tinh thần cho kỳ thi đại học sắp tới, tất cả các phụ huynh đều nhất định phải tham gia." Lão Trần liếc nhìn mấy tên con trai cáo già ngồi ở hàng ghế phía sau: "Mấy anh mấy chị gọi ông nội, bà ngoại, còn có anh họ, chị họ các kiểu, thậm chí còn bỏ tiền ra để mời mấy ông lái xe ba bánh ở ngoài kia đến tham gia buổi họp phụ huynh, cũng đều phải tem tém bớt lại cho tôi, lần này nhất định bố mẹ phải có mặt, người khác đều không được!"

Lục Miên mừng thầm, may là Lục Thời Huân đã về, bằng không cô cũng thật sự định ra ngoài thuê người giúp cô đóng giả để đến họp phụ huynh đấy. Dù sao….. cô tuyệt đối cũng không để La Mạn Thanh đến, vừa nghĩ để cảnh tượng La Mạn Thanh mặc váy ngắn như đi quán bar, mặt thì trang điểm đậm, ngồi dáng vẻ õng ẹo, trên người thì sặc mùi thuốc lá và rượu mạnh, chỉ nghĩ thôi cũng biết chắc chắn đó là một cơn ác mộng.

Buổi tối, Lục Miên kể cho Lục Thời Huân nghe về buổi họp phụ huynh, đồng thời cũng nhìn La Mạn Thanh đang yên lặng ăn cơm bên cạnh.

Sau khi Lục Thời Huân trở về, cách ăn mặc của La Mạn Thanh cũng trở nên bình thường hơn nhiều rồi, ít nhiều cũng có chút dáng vẻ của người mẹ rồi, cãi vã thì vẫn cãi vã nhưng bà không thể lay chuyển được Lục Thời Huân, cũng không dám, dù sao…. vật chất quyết định ý thức mà, Lục Miên chính là nghĩ như vậy.

"Chiều mai công ty có một cuộc họp, nhưng…" Lục Thời Huân trầm ngâm một lát: "Thôi vậy, buổi họp phụ huynh của Miên Miên quan trọng hơn, mai bố sẽ đi."

"Con cảm ơn bố." Lục Miên cười ngọt ngào.

"Nếu mai ông không rảnh, thì tôi sẽ đi." La Mạn Thanh ngồi bên cạnh nói.

Lục Thời Huân chưa kịp nói gì, thì Lục Miên đã giành nói trước: "Thầy bảo tốt nhất là để bố đến." Nhưng ngay sau khi nói xong Lục Miên đã hối hận rồi, sắc mặt La Mạn Thanh liền tối sầm xuống, rõ ràng… cảm nhận được con gái không muốn bà đi.

"Để tôi đi." Lục Thời Huân bình tĩnh nói.

Cả buổi tối La Mạn Thanh mặt nặng mày nhẹ, không nói gì, Lục Miên cũng im lặng gắp thức ăn….

Buổi tối đăng nhập vào game xong, chơi cùng Từ Trầm vào trận, Lục Miên cùng dần dần được dẫn dắt lên tay rồi, cô cũng đã có cái nhìn khái quát về một số tướng cơ bản và lối đánh trên ba đường, mà Từ Trầm…. vẫn luôn cùng cô chơi game, có mấy lần cô muốn hỏi anh, xem anh có muốn chơi một mình không, dù sao anh cũng có những hoạt động của riêng mình, cấp bậc Cao Thủ mà, sao mà lúc nào cũng chơi cùng với một cô gái cấp thấp được, như vậy cũng không tốt lắm.

Lục Miên còn chưa hỏi, vì Từ Trầm trong game và ngoài đời…. hoàn toàn khác nhau, trong game anh gần như có sự kiên nhẫn vô hạn, lời nói cũng rất dẻo miệng, rất biết cách làm thân với con gái, Từ Trầm như này, khiến cô cảm thấy rất kỳ lạ.

Chiều thứ 6, các bạn học sinh ngồi trong lớp yên lặng tự học, nhưng trong lòng ai ai cũng cảm thấy bất an, nhất là mấy bạn ngồi ở hàng say, nội tâm hoàn toàn sụp đổ rồi.

"Miên Miên, lát nữa bố hay mẹ cậu sẽ đến họp?" Đường Tô ghé sát vào tai Lục Miên, thấp giọng hỏi.

Lục Miên đang viết một chuỗi công thức đại số trên giấy nháp: "Bố tớ, cậu thì sao?"

"Tớ cùng là bố tới, bố tớ cực kỳ hung dữ luôn, họp xong về nhất định tớ sẽ bị mắng cho một trận." Đường Tô uể oải nói: "Tớ bị tụt vài hạng trong kỳ thi lần này."

"Đừng sợ, chỉ cần thành khẩn nhận lỗi, sau đó hứa lần sau nhất định sẽ tiến bộ là được." Lục Miên vừa an ủi Đường Tô vừa tính bài Toán.

"Nhưng tớ lại không thể đảm bảo!" Đường Tô lại thở dài: "Cậu nói xem, học tập….. sao lại khó như vậy cơ chứ?"

"Học tập không khó, chuyện này chủ yếu dựa vào chỉ số IQ." Tần Trạch – lớp phó học tập ngồi ở hàng trên nghe thấy tiếng của hai người, không nhịn được quay đầu xuống xen vào một câu.

"Đúng đúng đúng, đầu óc của lớp phó học tập cậu tốt, chúng tớ đều biết rồi." Đường Tô khẽ cau mày, xua tay: "Cậu không phải hiện hình để tạo cảm giác tồn tại ở khắp mọi nơi đâu."

"Chăm chỉ cũng rất quan trọng." Lục Miên âm thầm bổ sung một câu, xem như là câu trả lời cho cuộc nói chuyện của hai người các cô.

"Vậy thì cũng không chắc, có một số người chăm chỉ chính là chỉ chăm chăm đọc sách, không hề thực hành hay vận dụng, học nhiều mà kiến thức chả có bao nhiêu, cuối cùng thành tích vẫn chỉ như vậy thôi." Tần Trạch tỏ vẻ vô cùng ta đây.

"Vậy thì là phương pháp học sai." Lục Miên tiếp tục nói.

Trịnh Mẫn cạnh đó đang dựng tai lên nghe cuộc trò chuyện của bọn họ thì chợt cứng đờ người, quay đầu lại trừng mắt tức giận: "Hai người các cậu đang nói ai đấy?"

Giọng nói của cô ta vừa cao vừa to, đến mức các bạn ngồi xung quanh không khỏi quay lại nhìn cô ta.

Lời nói của Tần Trạch vốn không có ý ám chỉ ai, thấy Trịnh Mẫn kích động như vậy, khẽ nhướng mày chế giễu nói: "Cũng chả phải nói cậu, sao cậu lại kích động thế?"

"Đừng tưởng tôi không biết, các cậu đều coi thường tôi." Trịnh Mẫn nghiến răng nghiến lợi, cô ta đẩy dãy sách vở dày cộp xếp trên bàn xuống đất, phát ra tiếng rơi ầm ầm: "Ai lại không biết châm chọc mỉa mai chứ? Có gì mà tài giỏi hơn người."

Lục Miên lúc này mới ngẩng đầu lên khỏi đống công thức Toán, giải thích: "Chúng tôi thật sự không nói cậu, chỉ là đang thảo luận về phương pháp học tập thôi."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!