Chương 7: (Vô Đề)

Lục Thời Huân mỗi lần đi công tác đều mang quà về cho Lục Miên, lần này ông đi Nhật Bản, khi ông lấy chiếc túi đeo chéo hình gấu Kumamon hoạt hình từ trong vali ra, Lục Miên có chút dở khóc dở cười: "Bố, con không phải là trẻ con nữa rồi."

"Bố biết." Lục Thời Huân vẫn kiên trì: "Lúc đi dạo trên đường phố Nhật Bản, bố đã nhìn thấy rất nhiều cô gái ở độ tuổi của con đeo theo những chiếc túi kiểu hoạt hình như thế này."

"Con cảm ơn bố." Lục Miên cầm lấy chiếc túi đeo chéo hình gấu Kumamon, trong lòng cô nghĩ chắc bố cô sẽ không bao giờ đoán được món quà mà cô thực sự muốn là gì đâu.

"Ừm…. còn mang về cho con một bộ gọi là cái gì…. sản phẩm chăm sóc da Shiseido gì đó, thư ký của bố nói cũng khá tốt."

"A!!!" Lục Miên bất ngờ hét lên, chạy tới nhận lấy bộ chăm sóc da Shiseido giá trị xa xỉ, thơm thật mạnh lên chiếc cằm đầy râu của ông bô nhà mình: "Bố, con yêu bố chết mất!"

Sự trở lại của Lục Thời Huân đã xua tan đi bao nhiêu u ám trong lòng của Lục Miên, cô trở về phòng làm bài tập, hôm nay thím Chu xin nghỉ, bố cô đích thân xuống bếp nấu cơm tối cho cô, La Mạn Thanh vẫn chưa về nhà, Lục Miên có chút lo lắng cho bà, đang nghĩ xem có bên lén gửi tin nhắn cho bà không, bố cô về có lẽ cũng chưa thông báo cho bà, nhưng sau khi nghĩ lại thì vẫn là thôi đi, như vậy khiến cô có cảm giác như mình phản bội Lục Thời Huân.

"Lần này bố về sẽ ở nhà bao lâu ạ?" Lúc ăn cơm Lục Miên hỏi.

"Khoảng 2 3 tuần." Lục Thời Huân trả lời.

"Vâng ạ."

Buổi tối Lục Miên làm xong bài tập, lại đăng nhập vào game, Từ Trầm đang offline, nghĩ đến cảng tượng mà cô nhìn thấy trong khu vườn hoa chiều này, trái tim của Lục Miên lại bắt đầu đau đớn….

11 giờ, La Mạn Thanh trở về, cả người vẫn còn nồng nặc mùi khói và rượu.

Lục Miên không để tâm đến đau đớn, xỏ dép chạy ra cửa, áp tai vào khe cửa nghe lén.

Tiếng cãi vã của Lục Thời Huân và La Mạn Thanh rất nhanh đã truyền đến.

"Đừng tưởng tôi không biết bà mỗi tối ở bên ngoài làm cái gì, Miên Miên về tới nhà mà vẫn chưa có cơm tối, nếu hôm nay tôi không trở về thì con bé phải chịu đói rồi! Cô làm mẹ cái kiểu gì vậy?"

"Không phải có bảo mẫu sao? Hơn nữa, nó đã lớn như vậy rồi, chẳng lẽ không biết tự mình đi tìm đồ ăn sao?"

"La Mạn Thanh, cô đang nói cái gì thế, cô cảm thấy lời mình nói vẫn còn có lý lắm à?" Lục Thời Huân nặng nề đập bàn.

"Tôi không phải người ở của nhà mấy người, tôi vẫn còn trẻ." La Mạn Thanh khàn cả giọng.

"Đều đã hơn 40 rồi, vẫn còn trẻ ư?" Lục Thời Huân lạnh giọng nói: "Cô gả cho tôi không phải là gì tiền và địa vị sao? Tôi đều cho cô rồi, bây giờ tôi chỉ cần cô chăm sóc tốt cho con gái của tôi, ngoại trừ cái này, không còn bất cứ điều gì khác."

"Lục Thời Huân, ngoài con gái và công việc, trong lòng ông còn có cái gì? Có tôi sao?" Giọng nói của La Mạn Thanh run rẩy, giống như sắp khóc.

Lục Thời Huân cười lạnh: "Trong lòng cô, không phải cũng không có tôi hay sao?"

….

Những câu nói tiếp theo, Lục Miên không nghe tiếp nữa.

Cô quay về nằm ngửa trên giường, ngây người nhìn trần nhà và đèn chùm.

Cô đã từng đọc cuốn sách "Hoa hồng đỏ và Hoa hồng trắng" của Trương Ái Linh, trong đó có nói: "Có lẽ bất cứ người đàn ông nào cũng đều từng có 2 người phụ nữ như thế này trong đời, ít nhất là 2. Cưới một đóa hoa hồng đỏ, lâu dần, nàng sẽ trở thành vết máu muỗi trên tường, còn đóa hoa hồng trắng vẫn là ánh trăng sáng. Cưới một đóa hồng trắng, rồi lâu dần nàng cũng như hạt cơm dính trên áo, còn đóa hoa hồng đỏ vẫn là nốt ruồi chu sa trên ngực."

Cô tin rằng, khi bố cưới mẹ, chắc chắn là ông có yêu bà, nếu không dựa vào thân phận và địa vị của ông, sao lại chịu cưới một người phụ nữ bình thường mà không yêu mình cơ chứ. Bây giờ, đối với Lục Thời Huân, La Mạn Thanh là vết máu muỗi hay là hạt cơm trắng? Dù sao thì chắc chắn cũng không phải là nốt ruồi chu sa.

Cuộc sống có thể nhấn chìm tất cả tình yêu và tình cảm cháy bỏng trong những lo toan củi dầu mắm muối*, nhưng Lục Miên vẫn sẵn sàng tin vào tình yêu, liệu sau này cô có thể trở thành nốt ruồi chu sa trong trái tim Từ Trầm chăng?

Khóe mắt ẩm ướt, Lục Miên mơ mơ màng màng chìm vào giấc ngủ.

Ngày hôm sau, Lục Miên xuống xe bus, sáng sớm không khí có chút mát mẻ, nhiệt độ vừa phải, rất thích hợp để học bài, vậy nên Lục Miên đã dậy rất sớm.

Ở cổng trường còn chưa có ai, Lục Miên chưa đi được mấy bước liền nhìn thấy Trương Dã.

Cô ta vẫn mặc quần áo phong cách punk phóng khoáng, khi đến gần, có thể ngửi thấy mùi thuốc lá thoang thoảng trên người cô ta. Lục Miên giả vờ như không nhìn thấy, cô bước nhanh chân hơn đi về phía trước.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!