Hai ngày sau, Phó Nam Quân bị cảnh sát bắt giữ, khi chiếc hộp gỗ nhỏ được mở ra, sự thật về vụ án giết người chấn động dư luận 17 năm trước cuối cùng cũng được làm sáng tỏ, trả lại công lý cho người đã khuất.
10 năm sau, tiết Thanh Minh, không khí cực kỳ trong lành, Từ Trầm dìu mẹ đến viếng mộ Từ Phong, anh còn đốt cuốn nhật ký ấy cho ông.
Trước mộ, một bó hoa bách hợp đung đưa trong gió.
Từ Trầm cầm bó hoa bách hợp lên, đưa lên mũi ngửi nhẹ…
Một cơn gió thoảng qua, khóe mắt anh hơi cay cay.
"Đã 10 năm trôi qua rồi, đi tìm con bé đi." Mẹ Từ nhìn anh, thở dài: "Lục Miên là một cô bé ngoan, tội lỗi của bố con bé, không nên để con bé phải gánh chịu hậu quả…"
"Con không biết cô ấy ở đâu." Từ Trầm nhìn dãy núi phía xa, mây trôi lững lờ qua tầm mắt sâu lắng của anh, không hề gợn sóng.
"Chỉ cần có lòng, nhất định sẽ tìm được." Mẹ Từ thì thầm.
"10 năm rồi." Có thể cô ấy sống rất tốt, hoặc cũng có thể…
Có thể đã kết hôn rồi, ai mà biết được chứ?
–
Sau tiết Thanh Minh, Mẹ Từ đưa Từ Trầm ra ga tàu, anh mua vé về Thượng Hải.
"Mẹ ở nhà một mình nhớ giữ gìn sức khỏe nhé." Anh dặn dò người mẹ tóc đã bạc trắng: "Mẹ chỉ cần ở nhà thôi, đừng ra ngoài bán hàng nữa, nhà chúng ta không thiếu tiền đâu."
"Con cũng vậy, hàng ngày chú ý chăm sóc sức khỏe, đừng làm việc quá sức." Mẹ Từ lo lắng.
"Đợi năm nay thi đấu xong giải All
-star, con sẽ giải nghệ, về nhà cùng mẹ dưỡng già."
Mẹ Từ chọc vào trán anh, không vui nói: "Con mà không tìm được con dâu của mẹ về, thì cũng đừng có về nhà!"
Từ Trầm không nói gì, chào mẹ rồi quay người bước vào nhà ga.
Loa phát thanh của nhà ga vang lên, thông báo chuyến tàu cao tốc đi Thượng Hải đã vào ga, anh lấy bức tượng gỗ khắc bằng tay từ trong balo ra, đặt trên lòng bàn tay, Garen vẫn uy phong lẫm liệt như xưa, anh đặt nó xuống bên cạnh chỗ ngồi, ánh mắt sâu thẳm nhìn chằm chằm vào nó.
Lúc này, một cậu bé bị món đồ gỗ hấp dẫn bước đến, cậu bé có khuôn mặt thanh tú, môi đỏ răng trắng, đôi mắt to tròn như những vì sao lấp lánh trên bầu trời đêm.
"Oa! Là Garen kìa!" Cậu bé nhìn Từ Trầm với đôi mắt sáng rực, ngạc nhiên nói: "Chú ơi, đây là của chú sao?"
"Đúng vậy." Từ Trầm cười nhạt: "Thích sao?"
"Thích ạ! Garen là tướng cháu yêu thích nhất."
"Tại sao?"
"Bởi vì Garen trâu lắm, không dễ chết, mà còn có thể bảo vệ người khác." Cậu bé lẩm bẩm.
"Cháu mới mấy tuổi thôi mà đã chơi game rồi, bố mẹ cháu không quản sao?" Từ Trầm cảm thấy khá thú vị.
"Cháu 10 tuổi rồi ạ! Mẹ cháu đã dạy cháu chơi Liên Minh Huyền Thoại, mẹ cực kỳ giỏi luôn, mẹ dạy cháu chơi ADC, còn đánh hỗ trợ cho cháu nữa." Cậu bé nói với vẻ mặt đầy tự hào.
Từ Trầm bật cười: "Mẹ cháu đúng là… một người mẹ tốt."
"Mẹ cháu là người mẹ tuyệt vời nhất trên thế giới này." Cậu bé tự hào: "Mẹ cháu nói bố cháu là ADC giỏi nhất thế giới! Nên mẹ cháu muốn cháu chơi ADC, nhưng cháu không thích, ADC yếu lắm, lại còn khó chơi nữa." Cậu bé cúi đầu, nói thêm: "Mẹ cháu thường bảo cháu không thừa hưởng được thiên phú từ bố."
Từ Trầm xoa đầu cậu bé, mỉm cười nói: "Không sao, nếu có dịp đến Thượng Hải, chú sẽ dạy cháu chơi ADC."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!