rong tiết tự học, giáo viên không có trong lớp, bên trong lớp học ồn ào ầm ĩ, Hạ Kiêu Dương và Từ Trầm đang nói chuyện ở phía sau, giọng nói của hai người họ được đè xuống rất thấp, Lục Miên mơ hồ nghe được mấy chữ "cô gái kia", "tỏ tình", cô lập tức dỏng tai lên lắng nghe một cách cẩn thận, nhưng chưa kịp nghe được gì thì giáo viên đã quay lại lớp học, các bạn học sinh lập tức trật tự, phía sau tự nhiên cũng không còn âm thanh nào.
Lục Miên có chút thất vọng, cô quyết định hành hạ tàn nhẫn một bộ đề Tiếng Anh khác.
Buổi tối tan học, Đường Tô và Hạ Kiêu Dương đi chung một đường, Lục Miên và Đường Tô đi chung một đường, nên tất nhiên cũng sẽ đi chung đường với Từ Trầm, hai người kia đi phía trước, Lục Miên và Từ Trầm đang dắt xe đạp đi phía sau.
"Hôm nay có đề thi Ngữ Văn, nếu cậu có thắc mắc gì về kỹ năng trả lời câu hỏi thì có thể hỏi tớ bất cứ lúc nào." Lục Miên nói ra những điều cô ấp ủ đã lâu: "Cậu có số điện thoại của tớ chưa? Chúng mình có thể thêm Wechat."
"Tớ không có Wechat." Từ Trầm trả lời.
Đây là một loại từ chối, ở thời đại này rồi, người trẻ tuổi nào cũng đều có Wechat, Lục Miên từ chối những người con trai xa lạ đến bắt chuyện với cô cũng dùng lý do không có Wechat này.
Cô chợt cảm thấy có chút mất mát.
"Tớ không có điện thoại." Từ Trầm tựa như đã cảm nhận được cái gì đó, lại bổ sung một câu.
Cô nhớ lại, dường như cô thật sự chưa bao giờ thấy anh sử dụng điện thoại thì phải.
Lúc này, hai người đi phía trước bỗng dừng chân lại, sau đó Lục Miên và Từ Trầm cũng dừng lại.
Bên đường đối diện cổng trường, Trương Dã đang tựa người vào một chiếc xe moto vô cùng ngầu, đừng xa xa nhìn bọn họ, rồi vẫy tay với Từ Trầm.
Hạ Kiêu Dương quay lại nhìn Từ Trầm mỉm cười đầy xấu xa, Lục Miên cũng nhìn Từ Trầm, ánh mắt anh đầy thâm thúy, nhìn không ra bất cứ cảm xúc nào.
Từ Trầm nhét chiếc xe phượng hoàng kia vào tay Lục Miên: "Cậu trông nó giúp tớ." Nói xong, anh chạy chậm về phía bên kia đường, đi tới chỗ Trương Dã và nói chuyện với cô ta.
"Miên Miên, tớ và Kiêu Dương còn có chút chuyện, nên đi trước nha!" Đường Tô mỉm cười nói với Lục Miên: "Cậu….." Cô ấy nhìn hai người đối diện, đầy ẩn ý nói: "Cậu quan sát tình hình cẩn thận, sau đó về báo với bọn tớ."
Hạ Kiêu Dương cũng thuận thế nói cùng: "Đúng vậy, cậu trông chừng lão Từ, đừng để cậu ấy phạm sai lầm."
Lục Miên: "….."
Hai người nắm tay nhau rời đi, Lục Miên dắt xe đạp của Từ Trầm, lúng túng đứng ở cổng trường, từ xa nhìn hai người kia ở bên đường, trong lòng vừa ủ rũ vừa khó chịu.
Rất nhanh, Từ Trầm đã kết thúc cuộc nói chuyện, đi về phía Lục Miên, Trương Dã từ xa liếc nhìn về phía Lục Miên, Lục Miên không hiểu sao lại vô cơ cảm thấy có chút chột dạ.
Chiếc moto gầm lên một tiếng, Trương Dã huýt sáo rời đi, toàn bộ người trên đường đều có thể nghe thấy tiếng gầm của chiếc xe trong tay Trương Dã.
Cô gái như vậy, Từ Trầm sẽ thích sao?
"Xin lỗi để cậu đợi lâu rồi." Từ Trầm nhận lấy chiếc xe đạp trong tay cô.
Lục Miên không nói gì, yên lặng tiếp nhận lời xin lỗi của anh.
"Cậu đi đường nào? Tớ đưa cậu đi." Từ Trầm lại hỏi.
Lục Miên nhìn chiếc xe đạp của anh, xe của anh không có yên xe nên không phải loại xe có thể chở con gái. Chú ý đến ánh mắt của Lục Miên, Từ Trầm cười khẽ: "Ý tớ là tớ định đi cùng cậu một đoạn."
Lục Miên đỏ mặt, biết mình suy nghĩ nhiều rồi: "Không cần đâu, tớ ngồi xe bus." Cô từ chối ý tốt của Từ Trầm.
"Ừm." Từ Trầm lên xe đạp: "Tạm biệt."
"Bye bye."
–
Buổi tối sau khi Lục Miên làm bài tập xong, liền đăng nhập vào game, mở thanh bạn bè thấy Từ Trầm đang online.
Thanh trạng thái đang hiển thị rằng anh đang trong trận đấu, phía dưới thanh trạng thái có mục lựa chọn "quan sát trận đấu", Lục Miên không chút do dự bấm vào. Tướng mà Từ Trầm đang chơi là một anh hùng có cái đầu to màu vàng, Lục Miên nhanh chóng đi search thông tin, vị tướng này gọi là Heimerdinger – Nhà phát minh lỗi lạc, tấn công bằng cách đặt tháp pháo, giai đoạn đầu thì đẩy tháp rất hăng, khi đấu nhóm thì ấn R để phóng đại chiêu có thể dễ dàng giết quân địch.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!