Sắc mặt của Phó Nam Quân cực kỳ xấu…
Nặng nề ngồi xuống chiếc ghế đối diện, anh ta hơi nâng cằm lên nhìn về phía Lục Miên: "Chỉ vì người đàn ông này mà đến bố cũng không cần nữa sao." Anh ta cười lạnh: "Lục Miên, rốt cuộc em là si tình hay là vô tình?"
Nước mắt của Lục Miên lại không chút tiếng động nào chảy xuống, cô nghẹn ngào khóc nức lên: "Tôi sẽ… tôi sẽ đưa bố đến bệnh viện tốt hơn… Eric có tiền, anh ấy sẽ giúp tôi…"
"Lục Miên, cậu ta chỉ là một tuyển thủ mà thôi, Phó Nam Quân tôi nếu thật sự muốn hủy hoại một người, có rất nhiều biện pháp, nhưng tôi muốn nói cho em biết, nếu hôm nay em đã đưa ra lựa chọn như thế, thì cậu ta sẽ vì vậy mà phải trả giá gấp mười lần, đừng nói là tôi chưa cho em cơ hội." Anh ta nói xong liền đứng dậy, rời khỏi phòng bệnh mà không quay đầu lại.
–
Buổi chiều hôm sau, sau khi cô nhờ hộ lý chăm sóc Lục Thời Huân thật tốt, Lục Miên liền đi ra quán net, hôm qua Phó Nam Quân nói những lời đó xong liền tức tối rời đi, cô cả đêm đều ngủ không yên, sợ Từ Trầm xảy ra chuyện gì. Bây giờ cô nhìn thấy Từ Trầm xuất hiện ở hội trường, ngồi ở vị trí của mình, bắt đầu khởi động trước trận đấu, lúc này trái tim đang treo lơ lửng trên không của cô mới nặng nề buông xuống.
Trận đấu rất nhanh đã bắt đầu. Trận chung kết cuối cùng, có thể đi tới đây, chắc chắn thực lực của cả hai bên đều không hề kém cạnh, vậy nên trận đấu diễn ra rất căng thẳng, cứ vậy cho đến những phút gần cuối, vẫn rất khó nhìn ra rốt cuộc bên nào đang chiếm ưu thế hơn, cuối cùng, Từ Trầm đang phục kích trong rừng đột nhiên xuất hiện và cướp mất con Rồng mà đội đối thủ đang tấn công, toàn đội hợp lực tấn công, những đòn cuối cùng, màn hình hiện lên toàn bộ đội đối phương đã bị tiêu diệt hoàn toàn. Lục Miên đang ngồi trên ghế cũng đứng phắt dậy, không chỉ có Lục Miên, mà toàn bộ quán net đều đang sôi trào.
Thắng rồi!
Anh thắng rồi!
Nhà vô địch giải LPL! Với số điểm cao nhất thuận lợi tiến thẳng vào vòng chung kết thế giới!
Vào giây phút trận đấu kết thúc, các thành viên trong đội King đã đứng dậy ôm lấy nhau, ngay cả Mạnh Dao Quang bình thường hay nghiêm túc cũng không nhịn được sự kích động mà nhảy dựng lên, Đại Châu ôm chầm lấy Cảnh Đồng bên cạnh, Cảnh Đồng vẻ mặt ghét bỏ đẩy anh ấy ra.
Ngược lại, Eric trông rất bình tĩnh, anh lặng lẽ đứng trước máy tính, đôi mắt trầm tĩnh lại dịu dàng, không biết là đang nghĩ tới điều gì, đột nhiên, anh quay phắt lại nhìn về phía camera. Người quay camera cũng rất biết tìm góc độ, quay cận cảnh khuôn mặt của Eric, Eric cười khẽ, lắng đọng những gian khổ cùng những giọt mồ hôi của vô số ngày đêm. Nụ cười kia thật sâu, mà cũng thật nhẹ, đủ để khiến cả thế giới mê mẩn, vì anh mà hét chói tai.
Một huyền thoại về Eric cứ vậy mà ra đời…
Thời đại của anh, đã đến rồi!
–
Lục Miên quay trở lại bệnh viện, Lục Thời Huân mặc dù đã tỉnh lại nhưng vẫn chưa thể nói rõ ràng, nhưng ánh mắt của ông cũng không còn lờ đờ như trước, đã rõ ràng hơn nhiều rồi. Lục Miên nắm lấy tay ông, không kìm nén được sự kích động cùng sung sướng, nói với ông rằng Từ Trầm thành công rồi, cô biết, cho dù bây giờ Lục Thời Huân không thể nói chuyện, nhưng từ ánh mắt của ông nói cho cô biết, ông đã nghe hiểu.
Buổi tối Lục Miên cùng Lục Thời Huân trò chuyện rất lâu, cô nói một mình, ông nằm nghe mà cũng không hề buồn ngủ. Cô kể cho Lục Thời Huân rất nhiều chuyện thú vị xảy ra ở trường đại học, lúc trước khi hai người gọi điện thoại cho nhau, đều là Lục Thời Huân dặn dò cô, cô cũng ngoan ngoãn nghe lời, rất ít khi cô kể cho ông nghe về cuộc sống ở trường học của mình, bây giờ, cô kể bù lại tất cả.
Sáng sớm hôm sau, Lục Miên đang ngủ trên chiếc giường nhỏ của bệnh viện, đang mơ màng chưa tỉnh hẳn thì đã nghe thấy tiếng chuông điện thoại, là Diệp Lam gọi tới.
Trong điện thoại vang lên tiếng gào khóc của Diệp Lam.
Trong lòng Lục Miên chợt thắt lại, cô ngồi dậy: "Sao vậy?"
"Eric, xảy ra chuyện rồi!"
Khi Lục Miên đứng dậy chỉ cảm thấy hoa mắt, khó thở, đầu óc trống rỗ vì thiếu oxy, cô vịn vào mép giường để đứng vững.
Cô run rẩy mở Weibo, trang chủ tràn ngập những tin tức về Eric, những dòng chữ to in đậm giật tít, giống như một chiếc búa, giáng mạnh vào tâm hồn cô, từng chút từng chút, khiến cô hồn bay phách lạc.
"Eric say rượu đánh người, có thể bị cấm thi đấu."
"King bị hủy tư cách tham gia giải chung kết thế giới."
……
Cố ý đả thương người… Hủy tư cách thi đấu…
Có một số bức ảnh do fans chụp lại, khung cảnh ở một quán bar ồn ào, trong bức ảnh, người đàn ông bị đánh vỡ đầu chảy máu kia, Lục Miên có thể nhận ra được, chính là Phó Nam Quân.
Cổ đông lớn nhất của FG, Phó Nam Quân.
Cả phóng viên truyền thông và fans đều đang đồn đoán hai người này nảy sinh mâu thuẫn như thế nào, nhưng chẳng bao lâu sau, lý do đã không còn quan trọng nữa, điều quan trọng là kết quả.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!