Chương 48: (Vô Đề)

Trưa ngày hôm sau, Lục Miên và La Mạn Thanh cãi nhau một trận lớn ngoài vườn hoa của bệnh viện.

"Mẹ thật sự không có tiền." La Mạn Thanh khoanh tay trước ngực, dù Lục Miên có nói thế nào thì bà ta cũng chỉ nói ba chữ: "Không có tiền."

"Làm sao bà có thể không có tiền!" Lục Miên không chịu bỏ qua: "Tháng nào bà cũng ra nước ngoài mua sắm, tiền đấy từ đâu mà ra?"

"Con đã nói là đi mua sắm, thì tiền cũng tiêu hết rồi." La Mạn Thanh tự cho là đúng nói: "Bệnh này của bố con, chủ yếu là cần thuê hộ lý, cũng chả tốn bao nhiêu, chẳng lẽ con không có tiền tiết kiệm sao?"

"Ngân hàng nói có thể sẽ phải kiểm tra tài sản, sau khi bố xuất viện, chúng ta phải có chỗ ở, bố còn phải tiếp tục điều trị, phải dùng tiền cho rất nhiều việc."

"Dù nói thế nào, mẹ cũng không có tiền, tiền tiết kiệm mẹ cũng tiêu hết rồi, bây giờ còn đang nghèo đây này!"

La Mạn Thanh không kiên nhẫn bĩu môi: "Được rồi, mẹ đi trước đây, chăm sóc bố con cho tốt." Nói xong, bà ta giẫm giày cao gót đi về phía cửa bệnh viện, Lục Miên mơ hồ nhìn thấy một người đàn ông đang đứng dựa vào cửa xe hơi, nhìn bọn họ từ xa.

"La Mạn Thanh!" Lục Miên tức giận đến mức toàn thân run rẩy, gọi to tên bà ta: "Bà đi rồi thì đừng quay lại nữa!"

La Mạn Thanh quay lại nhìn cô, cuối cùng cũng cau mày, đi về phía cửa, người đàn ông mở cửa xe, La Mạn Thanh ngồi vào trong, xe hơi lái khỏi cửa bệnh viện. Cả người Lục Miên lạnh buốt, trong lòng dâng lên sự tuyệt vọng trước nay chưa từng có…

Hai ngày sau, Lục Thời Huân tỉnh lại, Lục Miên tiến lại gần ông: "Bố, bố cảm thấy sao rồi, có cảm thấy khó chịu ở chỗ nào không."

Lục Thời Huân nhìn Lục Miên, sau đó quay mặt sang bên kia, nhìn ra ngoài cửa sổ, đồng thời lúc đó, khóe miệng thấp thoáng chảy ra nước bọt.

Lục Miên cảm thấy chua xót, vội vàng lấy khăn giấy tới lau khóe miệng của Lục Thời Huân.

Mặc dù bác sĩ đã dặn cô phải chuẩn bị tinh thần thật tốt, nhưng nhìn thấy tình trạng của bố mình như vậy, Lục Miên vẫn không nhịn được mà òa lên một tiếng, khóc nức nở, vừa lau nước mắt, vừa nâng cao gối để Lục Thời Huân ngồi thẳng lên.

"Bố ơi, con là Miên Miên đây." Cô liên tục gọi ông, ánh mắt Lục Thời Huân nhìn vào khuôn mặt cô, đôi mắt đục ngầu vẫn lộ rõ vẻ khó hiểu cùng xa cách.

Ý thức của Lục Thời Huân lúc này rất hỗn loạn, bác sĩ nói trước tiên cần trị liệu kết hợp cùng với uống thuốc, để khống chế huyết áp, tình hình có thể sẽ tốt hơn trong vài ngày tới.

Buổi trưa hộ lý tới, cùng lúc đó, Lục Miên nhận được điện thoại của Hứa Gia Trạch.

"Lục Miên, buổi chiều ra ngoài gặp mặt đi." Giọng nói của Hứa Gia Trạch trong điện thoại có phần gấp gáp.

"Tôi không có thời gian." Lục Miên nhìn bố đang ở trong phòng bệnh, hộ lý đang cho ông ăn cơm, cô quay mặt ra ngoài cửa sổ nói: "Có chuyện gì thì nói qua điện thoại đi."

"Chuyện quan trọng, có liên quan tới bố cậu, tôi nghĩ chúng ta nên gặp mặt nói chuyện thì hơn."

Lục Miên cuối cùng cũng đồng ý gặp Hứa Gia Trạch. Trong quán cà phê yên tĩnh, Hứa Gia Trạch mặc một chiếc áo sơ mi mỏng tối màu đơn giản, nhìn thấy Lục Miên đi vào quán, cậu ta liền giơ tay lên vẫy vẫy với cô.

Lục Miên đi tới, ngồi đối diện với Hứa Gia Trạch, cậu ta đưa thực đơn cho cô: "Cậu muốn uống gì?"

"Không cần đâu, cậu nói có chuyện quan trọng liên quan đến bố tôi?" Lục Miên hỏi thẳng vào vấn đề.

Hứa Gia Trạch vẫn gọi người phục vụ tới và gọi 2 cốc Americano.

"Chuyện của bố cậu đã được truyền tai nhau rộng rãi trong giới tài chính trong nước." Hứa Gia Trạch nhìn cô, cân nhắc từ ngữ nói: " Doanh nghiệp Lục Thị là công ty đã được niêm yết, cuộc khủng hoảng tài chính lần này vốn đã rất nguy hiểm rồi, ông ấy còn vay ngân hàng một số tiền lớn, kết quả các cổ đông nội bộ đã chung tay bán tháo cổ phiếu của công ty, rồi số cổ phiếu này bị người ta mua với giá thấp, khiến cho tình hình công ty càng đi vào bế tắc."

Lục Miên không nói gì, cẩn thận nghe những gì Hứa Gia Trạch đang nói, rất giống với những lời nói của giám đốc ngân hàng, đại khái chuyện này là đã không còn cách cứu nữa, Lục Thời Huân đã hoàn toàn phá sản.

Hứa Gia Trạch thấy Lục Miên im lặng, cuối cùng cậu ta cũng thở dài, sau đó móc trong túi ra một tấm thẻ: "Tôi vẫn còn một chút tiền, tài sản của bố cậu đều bị đóng băng rồi, hiện tại ông ấy đang nằm viện, còn phải điều trị cùng các phương pháp phục hồi sức khỏe sau khi ra viện nữa, đâu đâu cũng phải tiêu tiền, cậu còn là sinh viên…"

Cô không nhận sự giúp đỡ của Phó Nam Quân, đương nhiên cũng không nhận sự giúp đỡ của Hứa Gia Trạch.

Cô đẩy tấm thẻ lại, ngước mắt lên nhìn cậu ta, chân thành nói: "Cảm ơn cậu, tạm thời không cần đâu, nếu như sau này tôi thực sự cùng đường rồi, lúc đấy hãng nói sau đi."

Bây giờ… tạm thời vẫn chưa phải thời điểm cùng đường.

Hứa Gia Trạch không nói gì thêm, biết cô sẽ không dễ dàng nhận sự giúp đỡ của mình, hôm nay đến, cậu ta chỉ đơn giản là bày tỏ tình cảm chân thành của mình, Lục Miên nếu như thông minh, tự nhiên cũng sẽ hiểu được ý của cậu ta.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!