Từ Trầm đưa cô đến dưới tầng 1, Lục Miên đi vào hành lang vẫy vẫy tay với anh, Từ Trầm nhìn theo bóng lưng của cô biến mất ở chỗ ngã rẽ, lúc này mới xoay người rời đi.
Khi cửa thang máy mở ra, sự kích động của Lục Miên vẫn chưa dứt, sự lo lắng của bố cô đúng là dư thừa mà, Từ Trầm thực sự rất yêu cô.
Sau khi tốt nghiệp xong liền kết hôn, có thể sẽ hơi sớm, không biết bố có đồng ý hay không, nhưng La Mạn Thanh nhất định sẽ không đồng ý, nhưng bất kể bà có nói thể nào đi chăng nữa, bố cô mới là người có tiếng nói trong nhà. Lục Miên đang suy nghĩ, vừa lấy được chìa khóa ra, còn chưa kịp mở cửa thì điện thoại đột nhiên vang lên. Lục Miên lấy điện thoại ra nhìn, là La Mạn Thanh gọi đến, đúng là quá trùng hợp, nghĩ đến ai thì người ấy liền gọi điện tới liền.
"Mẹ, sao vậy, sao lại gọi cho con lúc này." Lục Miên nghe điện thoại, thuận thế lấy chìa khóa ra mở cửa.
"Miên Miên." La Mạn Thanh ở đầu bên kia nói rất nhanh, giọng run run: "Bố con đột nhiên xuất huyết não, nhập viện rồi!"
"Keng" một tiếng, chiếc chìa khóa rơi xuống đất, trên hành lang vang lên một tiếng vang đặc biệt chói tai.
Lục Miên bay về Hạ Thành trong đêm, sau khi hạ cánh, cô đi thẳng đến bệnh viện số 3, lúc đó cũng đã 4 giờ sáng.
Điện thoại của La Mạn Thanh đã tắt máy, hai mắt cô đỏ hoe, chạy đến quầy lễ tân như một người điên để hỏi thông tin phòng bệnh, biết được bố mình đang nằm trong phòng ICU chăm sóc đặc biệt trên tầng 3.
La Mạn Thanh đang ngủ ngon lành ở phòng bên cạnh, điện thoại tắt máy. Bác sĩ trực cũng đang ngủ gà ngủ gật, lúc bị Lục Miên đánh thức thái độ của anh ta cực kỳ khó chịu, mở to đôi mắt nhập nhèm buồn ngủ nói với cô, bây giờ bố cô vẫn chưa qua khỏi cơn nguy hiểm, vì cao huyết áp đột ngột dẫn đến chảy máu não đều là căn bệnh thường gặp của người già, nhẹ thì có thể bị liệt, hoặc trường hợp nặng thì trở thành người thực vật, thậm chí là có thể tử vong, còn bảo cô chuẩn bị tâm lý cho tốt.
Lục Miên run rẩy bước ra khỏi phòng làm việc của bác sĩ, qua cửa sổ kính, cô nhìn bố mình đang nằm trong phòng chăm sóc đặc biệt, trong mũi ông còn cắm ống thở, hai mắt nhắm chặt lại, miệng hơi mở ra, bất tỉnh nhân sự…
Làm thế nào để có thể chuẩn bị tinh thần tốt? Chuẩn bị tinh thần cái gì hả! Cút mọe đi!
Lục Miên hai mắt đỏ hoe, lau đi những giọt nước mắt nơi khóe mắt, đá tung cửa phòng ngủ của La Mạn Thanh, trực tiếp vén chăn bông của bà ta lên, La Mạn Thanh đang ngủ ngon lành đột nhiên bị đánh thức, vừa nhìn thấy Lục Miên, liền kinh hãi kêu lên: "Nửa đêm nửa hôm con phát điên cái gì vậy!"
Lục Miên từ trước đến nay chưa bao giờ phát điên, chưa bao giờ mất bình tĩnh trước mặt người khác đến như vậy, nhưng giờ đây… Cô không thể khống chế được ác quỷ trong lòng mình, không thể khống chế được cảm xúc của mình…
"Bố tôi sống chết còn chưa biết, vậy mà bà vẫn còn nằm đây ngủ ngon lành! Bà có còn là con người không! Sao tôi lại có thể có một người mẹ như bà được cơ chứ!" Lục Miên chạy tới, trút hết những tức giận cùng bi thương lên người La Mạn Thanh, rồi túm lấy chiếc chăn trắng trên giường của bà ta ném hết xuống đất.
"Đêm rồi, ông ấy đang nằm yên ổn trong phòng bệnh, chẳng lẽ mẹ phải khóc lóc ở hành lang cả đêm sao? Con tỉnh táo một chút, tuổi bố con đã lớn như vậy rồi, mắc cao huyết áp cũng không phải chỉ là chuyện một sớm một chiều, mọi người cũng đều phải nghĩ thoáng ra."
Lục Miên chú ý thấy bà ta vẫn còn trang điểm, mặc áo hai dây và váy ngắn, trang điểm và phong cách ăn mặc đủ tiêu chuẩn đi hộp đêm.
Nhất thời, ánh mắt Lục Miên trở nên lạnh lùng, cảm xúc cũng không còn kích động như vừa rồi nữa, ánh mắt của cô khiến La Mạn Thanh có chút chột dạ: "Con nhìn cái gì mà nhìn, chuyện này xảy ra đột ngột như vậy, mãi hơn 10 giờ mẹ mới nhận được cuộc gọi của bệnh viện."
"Sao có thể đột ngột xuất huyết não? Không phải bệnh cao huyết áp của bố luôn uống thuốc để khống chế sao."
"Sao mẹ biết được." La Mạn Thanh trợn mắt nói: "Gần đây công ty xảy ra nhiều chuyện, có lẽ là đang lo lắng chuyện gì cũng nên."
"Lúc trước bà ở đâu?" Lục Miên tiếp tục ép hỏi: " Ở cùng với ai?"
"Nha đầu thối này, đến lượt con quản chuyện của mẹ rồi đấy à?" La Mạn Thanh chống hai tay lên eo, mắng: "Bố con gặp chuyện, cũng không phải do mẹ hại, con dùng cái giọng điệu này nói chuyện với ai đấy?"
Lúc này, cửa phòng bị đẩy ra, y tá đi vào, không kiên nhẫn nói: "Đây là bệnh viện, muốn cãi nhau thì đi ra ngoài, tránh ảnh hưởng tới người bệnh."
Lục Miên cuối cùng cũng không nói chuyện nữa, nặng nề ngồi xuống giường, như thể toàn bộ sức lực đều bị rút cạn ra khỏi người, La Mạn Thanh xếp lại ga giường, bình thản nằm xuống rồi lại chìm vào giấc ngủ.
Trong 3 ngày, Lục Miên vẫn luôn ở bệnh viện chăm sóc Lục Thời Huân, bác sĩ tới rồi lại đi, tiến hành các loại kiểm tra và trị liệu khác nhau, nhưng Lục Thời Huân vẫn luôn không có dấu hiệu tỉnh lại, bác sĩ nói nếu cứ tiếp tục như vậy thì tình hình có thể sẽ không tốt lắm.
La Mạn Thanh ở bệnh viện 2 ngày, rồi thật sự không thể ở lại lâu hơn được nữa, ngày thứ 3 liền rời khỏi bệnh viện, Lục Miên cũng không quan tâm đến bà ta, dù sao bà ta có ở lại đây, cũng chẳng giúp đỡ được gì, làm phu nhân nhà giàu quen rồi, chẳng biết cách chăm sóc người khác, thậm chí việc thay túi nước tiểu cho Lục Thời Huân cũng đều do Lục Miên và các y tá làm.
Từ Trầm gọi điện cho Lục Miên mấy lần, Lục Miên đều không nói cho anh biết việc bố mình bị bệnh, lo lắng chuyện này sẽ ảnh hưởng đến việc luyện tập của anh, cho nên chỉ nói với anh mình đang viết mã code, khá bận rộn.
Khi Lục Miên đang ngủ gật ở mép giường bệnh, y tá mở cửa bước vào: "Người nhà bệnh nhân 307. cầm hóa đơn này xuống tầng thanh toán viện phí đi."
Lục Miên tỉnh dậy, thuận tay cầm lấy hóa đơn, nhìn cũng không thèm nhìn, liền đứng dậy đi ra khỏi phòng bệnh, đi xuống quầy tính tiền.
"Chi phí phẫu thuật và nằm viện mấy ngày qua, tổng 2 vạn tệ, thanh toán bằng thẻ hay tiền mặt?"
"Quẹt thẻ." Lục Miên lấy trong ví ra một tấm thẻ đưa cho họ, sau đó nhập mật khẩu.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!