Sau cái lạnh giá của mùa đông, mùa xuân sang, nhiệt độ ấm dần lên, vạn vật bắt đầu duỗi cơ thể đang ngủ đông theo tư thế độc đáo nhất của riêng mình, bắt đầu phát triển điên cuồng…
Kinh mạnh mẽ, không chút sợ hãi tiến thẳng đến Giải Mùa Hè, trở thành một đội tuyển mạnh nhất ở mùa giải này. King là đội hạt giống có nhiều khả năng nhất được tham dự vào vòng chung kết thế giới.
Lục Miên đi theo đội ngũ phát triển của công ty PA Game làm ngày làm đêm, cuối cùng cũng đã phát triển và cho ra mắt mùa thứ 6 của game mô phỏng sinh hoạt hàng ngày. Cô đã chơi loại game này từ nhỏ đến lớn, cô chưa bao giờ nghĩ rằng có một ngày nào đó mình sẽ được tham gia vào quá trình lập trình game này.
Khi thời gian thực tập của Lục Miên gần kết thúc, PA Game đã đưa cho cô một cơ hội tốt, hy vọng cô sẽ có thể đến làm việc tại PA Game sau khi tốt nghiệp.
Có vẻ như mọi thứ đang bắt đầu phát triển sang hướng tốt đẹp hơn.
Khi tháng 8 gần đến, Lục Miên trở về nhà một chuyến, Giải Mùa Hè đã bắt đầu vào tháng 5, vòng loại trực tiếp của mùa này vào tháng 8 và cuối cùng là vòng chung kết toàn cầu. Dù vậy, Từ Trầm vẫn bớt chút thời gian ít ỏi trong lịch trình bận rộn của mình để đưa cô ra ga tàu.
Giống như bao đôi tình nhân trẻ tuổi chia tay nhau, Từ Trầm đứng ở trước cửa ga tàu thuyết phục rất lâu nhưng nhân viên soát vé vẫn nhất quyết không cho vào. Chàng trai cao hơn 1m8 đứng ở ngoài cổng soát vé, nhìn Lục Miên đi vào ga, Lục Miên đứng ở quầy kiểm tra hành lý, cô không ngừng vẫy tay bảo anh quay về đi, Từ Trầm nhìn cô thật lâu sau, cuối cùng cũng quay người rời đi.
Lục Miên kéo hành lý vào ngồi đợi trong sảnh, vừa quay đầu lại liền nhìn thấy anh chạy từ cổng soát vé về phía cô.
"Ơ?" Lục Miên lập tức đứng dậy: "Sao anh lại vào đây?"
"Anh vừa mua vé chuyến tàu gần nhất." Từ Trầm giải thích, giơ giơ cuống vé lên.
"Rắc rối vậy ư."
"Được ở bên cạnh em nhiều hơn." Khoảng thời gian anh ở bên cô vốn dĩ đã ít đến đáng thương rồi.
"Dù sao cũng đều phải chia xa, em không để bụng chút thời gian ngắn ngủi này." Lục Miên nói xong, đôi mắt cay lên, nước mắt đột nhiên lăn dài trên khuôn mặt.
A! Thật là làm ra vẻ!
Cô lấy tay áo lau nước mắt trên khóe mắt, Từ Trầm ôm cô vào lòng, đầu cô tựa mạnh vào ngực anh, anh muốn giữ cô lại, vài ngày nữa hãng đi, nhưng như vậy thì đã sao, trong khoảng thời gian này, anh thật sự không thể dành ra chút thời gian nào cho cô được.
"Chờ vòng loại kết thúc, anh sẽ đưa em đi du lịch." Anh vùi đầu vào mái tóc cô, ngửi hương thơm nhè nhẹ trên mái tóc rồi hứa hẹn. Điềm quá điềm =))))))))
"Thật sao?" Lục Miên ngẩng đầu lên, trong đôi mắt đỏ hoe lại lóe lên chút ngạc nhiên cùng chờ mong.
"Ừm, em ở nhà có thể tìm các địa điểm du lịch, xem em muốn đi đâu."
"Nghe nói mùa thu ở Cửu Trại Câu có phong cảnh cực kỳ đẹp."
"Được, vậy chúng ta đi Cửu Trại Câu." Từ Trầm nói xong, Lục Miên đã nhón chân lên hôn lên đôi môi khô khốc của anh, tất cả những cảm xúc không nỡ trong chớp mắt hóa thành nỗi buồn kéo dài khi chia tay.
Chuyến tàu hú lên một tiếng ầm ĩ, chở cô gái trong lòng anh về với quê hương xa xôi.
–
Khi Lục Miên về nhà, cô rất ít khi được gặp mặt Lục Thời Huân, nghe nói ở công ty đang xảy ra chút chuyện, Lục Thời Huân bây giờ đang bận rộn đến tối tăm mặt mũi. Lục Miên xem thấy kênh tài chính trên TV, một đợt khủng hoảng tài chính mới đã bắt đầu lan rộng từ nước M, trong lòng Lục Miên nghĩ rằng chuyện ở công ty của bố cô cũng có thể liên quan đến việc này, nhưng cô cũng không thể giúp ông được gì, điều duy nhất cô có thể làm chính là cố gắng để ông không phải lo lắng về chuyện của mình nhiều nhất có thể.
Trong điện thoại, Lục Thời Huân có vẻ rất hài lòng với việc Lục Miên làm việc tại công ty PA Game, ông dặn dò cô đừng có nóng vội kiếm tiền mà hãy tập trung học hỏi thêm từ các vị tiền bối đi trước, Lục Miên đáp lời, rồi lại hỏi ông về tình hình công ty, Lục Thời Huân tỏ ra rất thoải mái trước mặt con gái, nói rằng đó chỉ là vấn đề nhỏ, nhiều năm như vậy, có cơn gió to sóng lớn nào mà ông chưa từng trải qua, cuộc khủng hoảng tài chính lần này không thể lay chuyển được nền tảng vững chãi của ông.
Lục Miên tin tưởng bố.
Vào giữa tháng 8. Lục Thời Huân hiếm khi về nhà, sắc mặt không mấy tốt lắm, tính khí của La Mạn Thanh càng ngày càng tệ. Họ thường xuyên đóng cửa lại cãi vã với nhau, rất nhiều lần Lục Miên đi lên gõ cửa, chuẩn bị định khuyên can, kết quả Lục Thời Huân vừa nhìn thấy Lục Miên thì lại im lặng không nói nữa, khi không nói nữa, sắc mặt của La Mạn Thanh càng trở nên tái mét hơn, bà ta giận dữ ôm túi đi ra ngoài, khi quay trở lại thì luôn mang theo những túi lớn túi nhỏ, cứ khi nào không vui thì bà ta lại mua sắm điên cuồng, đây là thói quen mà La Mạn Thanh đã hình thành từ lâu.
Lục Miên rất muốn ngày mai có thể lên máy bay bay về trường luôn, nhưng mà một năm chỉ có vài lần về thăm nhà, giờ mới có gặp mặt được bố có mấy lần, cứ thế mà đi, dù sao cũng không tốt, nghĩ đi nghĩ lại cô quyết định, đợi khi trận chung kết LPL bắt đầu thì mới trở về, để Từ Trầm khỏi phân tâm về cô.
–
Buổi tối khi La Mạn Thanh vừa trở về, Lục Miên đang xem trực tiếp trận đấu trên máy tính, La Mạn Thanh đi đến phòng cô nói: "Trưa mai con ra ngoài ăn cơm với mẹ."
"Ồ" Lục Miên tập trung toàn lực vào trận đấu trước mặt, vu vơ đáp lại, La Mạn Thanh liếc nhìn màn hình máy tính của cô, lẩm bẩm: "Con gái con đứa, suốt ngày chơi game của đám con trai, sau này làm sao mà kết hôn được."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!