Sau khi tiễn Diệp Lam về, Lục Miên chạy thẳng về biệt thự, hồi hộp chờ đợi ở cửa gần nửa tiếng, King mới vinh quang trở về, vừa nhìn thấy Từ Trầm, Lục Miên liền lao tới, cả người nhảy lên ôm chầm lấy Từ Trầm, hai chân quặp chặt lấy eo anh, hai tay ôm mặt anh hôn xuống mãnh liệt: "Eric tuyệt vời quá!! Khí thế giết 4 đầu người đẹp trai điên a a a a!!!!"
"Em học những lời nói sến sẩm này ở đâu thế." Từ Trầm ôm lấy eo cô mỉm cười đầy dung túng, tránh cho cô khỏi bị trượt xuống, các thành viên trong đội đang nhìn họ, anh cũng có chút ngượng ngùng.
"King cũng cực kỳ giỏi!" Lục Miên được Từ Trầm bế vào biệt thự, cô còn không quên giơ ngón tay cái với mấy người Đại Châu, Cảnh Đồng ở phía sau: "Ván đầu thắng quá đẹp, đội trưởng Dao Quang không hổ là tay trộm rừng thần sầu! Còn có Đại Châu, chiêu phản công dưới trụ đúng là muốn nghịch thiên mà! Mộc Thiên, hỗ trợ của cậu có thể nói là tầm nhìn đẳng cấp thần luôn!
Poppy của Cảnh Đồng dâng đầu người cũng rất giỏi!"
"Ơ này, sao đến lượt em lại không có lời hay ho nào để khen vậy! Không được, chị cũng phải khen em vài câu đi chứ!" Cảnh Đồng không phục liền đuổi theo, nhưng Lục Miên đã bị Từ Trầm bế vào trong phòng.
Từ Trầm ấn cô lên ván cửa, không nói một lời đã hôn xuống, cạy miệng cô ra, hai người say đắm triền miên cắn mút, Lục Miên đưa tay xuống kéo thắt lưng của Từ Trầm, nhưng Từ Trầm đã giữ tay cô lại: "Không được." Anh rũ mắt xuống, dịu dàng nhìn cô: "Đội trưởng bảo đi ăn khuya tiện thể chúc mừng luôn, chỉ về để thay quần áo thôi."
"Ồ?" Lục Miên buông tay, bất đắc dĩ nói: "Được thôi."
Hai tay Từ Trầm ôm mặt Lục Miên, sau đó nhéo nhéo, hai má của cô đỏ ửng lên, cô mở to hai mắt ngơ ngác nhìn anh.
Anh áp sát đôi môi đang bị nhéo mà chu lên của cô, ánh mắt nóng bỏng nhìn cô, khóe miệng hiện lên nụ cười nhạt, giọng nói quyến rũ nói: "Rất muốn sao?"
Người nào đó gật đầu thật mạnh.
"Vậy anh tốc chiến tốc thắng."
"Anh…"
Cô bị anh đặt trực tiếp lên bàn máy tính, gió đêm vén lên mức rèm cửa, anh đưa tay tắt đèn, ánh trắng và giò lùa vào qua song cửa sổ.
Từ Trầm vươn tay ra vuốt tóc cô, bàn tay thô ráp nhưng đầy ấm áp vuốt ve gò má cô, cô nhìn anh không chớp mắt, trong ánh mắt tràn đầy sự sùng bái cùng tình yêu nồng nàn.
Trong lòng Từ Trầm vô cùng kích động, ánh mắt say mê nhìn cô, ngón tay cái ấn lên môi cô, cúi người xuống hôn lên trán, chóp mũi rồi đến đôi môi đỏ mọng ướt át mê người kia.
"Từ Trầm." Cô run rẩy gọi tên anh: "Từ Trầm…"
Anh bị thanh âm của cô khiêu khích trêu chọc, xúc cảm hưng phấn xâm nhập vào từng dây thần kinh, bàn tay của anh vẫn đang đặt dưới cằm cô, sự va chạm vẫn không dừng lại, tư thế mạnh mẽ cúi xuống hôn cô.
"Anh là anh hùng của em…"
Là người mà em hết lòng bảo vệ, sẵn lòng bị anh chiếm hữu, bằng lòng dâng hiến tất cả…
–
Đêm đầu xuân, cái lạnh mùa xuân buốt giá, hai người vì vừa mới trải qua một trận vận động kịch liệt mà không còn cảm thấy lạnh lẽo, ngược lại còn thấy ấm áp hơn rất nhiều.
Một nhóm 5 người, chen chúc nhau vào một quán lẩu ở trung tâm thành phố.
Lục Miên cho tỏi băm cùng các gia vị khác vào bát nước chấm của Từ Trầm, vẫn giống hệt trước đây.
Khi đang ăn, Mạnh Dao Quang bỗng tuyên bố một chuyện khiến mọi người phải kinh ngạc—
"Sau khi kết thúc mùa LPL này, nếu như có cơ hội được vào giải Chung kết thế giới thì dù có đi xa đến đâu, anh cũng đều không còn gì hối tiếc nữa."
"Năm nay có Eric, King chúng ta nhất định sẽ lọt vào giải Chung kết thế giới." Đại Châu vừa vớt lên một miếng thịt bò, đầy tự tin nói: "Chúng ta cứ chờ cầm cúp quán quân về nhà đi."
Mộc Thiên khều khều Đại Châu, ra hiệu cho anh ấy không được chen vào, đội trưởng dường như…. còn có gì muốn nói.
"Sau mùa giải này, anh có dự định sẽ giải nghệ." Mạnh Dao Quang vẫn trước nhau như một, đầy khiêm tốn lại dè dặt.
"Hả!!"
Tất cả mọi người đều sửng sốt, ngay cả Lục Miên cũng không khỏi buông đũa trong tay xuông, kinh ngạc nhìn sang Mạnh Dao Quang.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!