Sau khi xong việc, Từ Trầm dịu dàng giúp cô mặc áo lót, sau đó mặc áo len vào, rồi lại mặc thêm áo khoác ngoài, cẩn thận tỉ mỉ như đang chăm sóc con gái mình vậy.
Anh cởi trần đứng trước mặt cô, cài khóa kéo áo khoác cho cô, sau đó dùng chất giọng trầm khàn đặc biệt hỏi: "Lục Miên, vì sao em lại thích anh?"
Vì sao cô lại thích anh à…
Lục Miên nhớ lại, khi vừa bắt đầu vào lớp 10, Từ Trầm đã mang một quả đầu với mái tóc spiky ngắn đầy màu sắc, được hiệu trưởng xách lên bục giảng trong lễ khai giải để làm gương, anh khi đó tràn đầy năng lượng, ánh mắt đều là sáng ngời, cầm lấy micro rồi chỉ nói đơn giản 1 câu: "Đầu có thể rơi, nhưng kiểu tóc thì không thể loạn."
Toàn trường phá lên cười.
Kết quả là ngày hôm sau, mái tóc khoa trương của anh liền bị cắt thành kiểu húi cua, cả người buồn bã ỉu xìu, lại cộng thêm buồn ngủ, dường như khi bị cắt đi mái tóc, chính là mất đi sự tôn nghiêm vậy.
Lục Miên ghé sát vào tai anh, nhỏ giọng thì thầm: "Em thưởng thức kiểu tóc của anh, cũng thích tính cách của anh, em còn say mê vẻ đẹp trai của anh, cũng yêu say đắm linh hồn anh." Cô hơi rướn đầu lên, vươn đầu lưỡi nhỏ bé liếm dọc theo bộ ngực nhạy cảm của anh: "Bây giờ, em càng thèm muốn cơ thể của anh hơn."
Cổ họng Từ Trầm phát ra một tiếng "hừ" nhẹ không thể nghe được, sau đó anh lại đẩy ngã cô xuống giường.
Lúc động tình nhất, Lục Miên vòng tay qua cổ anh, run rẩy hỏi: "Còn anh, anh thích gì ở em?"
"Anh thích dáng vẻ em thích anh."
Khuôn mặt cô tái nhợt khi nhìn anh cầm lấy cuốn sổ ghi lại những suy nghĩ thầm kín thời thiếu nữ, đôi mắt đỏ ửng của cô khi chạy ra khỏi vườn hoa, từng ánh mắt cô cẩn thận nhìn anh, từng câu cân nhắc từng câu từng chữ khi nói với anh…
Cô từng là người yêu anh, bây giờ cũng là người anh yêu.
–
Kỳ học tiếp theo bắt đầu, Lục Miên đã vào bộ phận phát triển và khai phá game của công ty PA Game, chính thức kỳ thực tập. Theo đó, mùa giải LPL mùa xuân hàng năm cuối cùng cũng bắt đầu.
Giải mùa xuân sẽ áp dụng hệ thống thi đấu nhóm mới. 12 đội LPL sẽ được chia đều thành 2 bảng A và B như bình thường. Sẽ có 2 trận BO3 (thắng 2/3) vào thứ 5 và thứ 6 hàng tuần, và 3 trận BO3 vào thứ 7 và chủ nhật hàng tuần. Toàn bộ mùa giải sẽ kéo dài 10 tuần.
Trong 10 tuần này, Eric sẽ phải dành toàn bộ sức lực và tinh thần của mình cho các trận đấu LPL và cùng với những buổi tập cường độ cao giữa các trận đấu.
Trung tâm biểu diễn nghệ thuật Hồng Kiều Thiên Địa là địa điểm thi đấu của LPL mùa này, hội trường chỉ có thể chứa 1000 khán giả, trận đấu đầu tiên giữa King và IE vào thứ 5 này, đúng là cháy vé.
Từ Trầm đã sớm chuẩn bị vé cho Lục Miên, hàng trung tâm, ghế có tầm nhìn tốt nhất, vốn dĩ Lục Miên muốn xin một vé cho Diệp Lam, nhưng hôm sau, Phó Nam Quân cũng tặng một vé cho cô, Lục Miên cũng không chút do dự nhận lấy.
"Trời…trời ơi!" Khi Diệp Lam nhận được vé vào, cậu ấy hận không thể bế Lục Miên lên xoay vài vòng, hôn hôn cô vài cái.
Khi Lục Miên và Diệp Lam đến trung tâm biểu diễn nghệ thuật, khán phòng rộng lớn đã chật kín người. Trung tâm biểu diễn nghệ thuật cực kỳ hiện đại, có thiết kế kiến trúc độc đáo, bất kể ngày hay đêm, cùng sự kết hợp luân phiên giữa ánh sáng mặt trời cùng ánh đèn nhân tạo, sẽ tạo ra sự thay đổi luân lưu của ánh sáng, cực kỳ đẹp mắt.
Hôm nay mấy cô đều mặc đồng phục tiếp ứng của King, màu đỏ đen, kiểu đồng phục bóng chày, sau lưng có chữ King thật to, cực kỳ bắt mắt. Ngay trước khi trận đấu bắt đầu, Diệp Lam còn kéo Lục Miên đi mua giấy dán lên mặt, có logo của đội King và tên các tuyển thủ được yêu thích, Diệp Lam dán lên logo của đội King, theo cách nói của cô ấy, thời điểm này phải lấy đại cục làm trọng, tạm thời gác lại chuyện tình cảm sang một bên, nếu muốn ủng hộ thì phải ủng hộ cả đội King, Lục Miên cười cười, không quá để bụng, cô cứ cố chấp muốn dán tên Eric lên.
Trận đầu tiên là giữa King và IE, buổi đấu diễn trước đó, đội King giành chiến thắng sít sao, vậy nên trận đấu này, có thể coi như là trận báo thù của IE. Trước đây, nghe nói IE đã tiến hành quá trình huấn luyện ma quỷ dài và gian khổ vì muốn đánh bại King trong LPL mùa này, vậy nên trận đấu này dự báo trước sẽ cực kỳ hấp dẫn.
1 tiếng trước khi trận đấu bắt đầu, Từ Trầm gọi điện thoại cho Lục Miên: "Em tới chưa?"
"Em tới rồi." Lục Miên nhìn Diệp Lam bên cạnh, liền đứng dậy đi ra lối ra an toàn và yên tĩnh hơn một chút, đầy háo hức hỏi: "Sao rồi, anh có căng thẳng không?"
"Chỉ chơi game thôi mà, có gì mà căng thẳng." Giọng nói của Từ Trầm nghe có vẻ rất thoải mái, Lục Miên cũng cảm thấy nhẹ nhõm hơn, trận đấu bóng rổ thời cấp 3 anh cũng nói như vậy, chỉ là chơi bóng thôi mà, có gì mà căng thẳng…
"Ừm, cố lên nhé." Lục Miên siết chặt nắm đấm, cổ vũ anh.
Từ Trầm cười dịu dàng: "Muốn xem anh giết được bao nhiêu mạng?"
"Eric nhà em giỏi như vậy, ít nhất cũng phải 4 mạng." Lục Miên nói những lời này chính là muốn cổ vũ anh, nhưng không ngờ anh thật sự giành được quadra kill, đây là LPL nha! Không phải trận đấu bình thường mà bọn họ thường chơi ở quán net.
Từ Trầm chỉ nói một chữ: "Được."
"Nếu anh đã không căng thẳng thì em yên tâm rồi." Lục Miên nói: "Anh mau đi chuẩn bị đi."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!