Esc là người như thế nào, Từ Trầm cũng không biết rõ ràng, cho dù anh ấy luôn là thần tượng và mục tiêu mà anh theo đuổi từ khi niên thiếu đến hiện tại, ngay cả cái tên Eric cũng có hai chữ cái giống hệt tên anh ấy, cách phát âm âm đầu và âm cuối cùng cũng giống nhau.
Bây giờ Esc đang ngồi đối diện với anh, Từ Trầm cảm thấy hơi xấu hổ, Esc cực kỳ có hứng thú với Từ Trầm, anh ấy lớn hơn anh 7 tuổi, ra mắt sớm hơn 10 năm, anh ấy đã chơi cả Dota và StarCraft trước đó, còn giành được nhiều giải thưởng trong nước và quốc tế. Bây giờ lại chuyên tâm về LOL, mà LPL năm nay cùng trận chung kết thế giới sau này, anh ấy cũng rất nóng lòng muốn thử sức cho chức vô địch.
Esc là người còn trầm mặc hơn cả Từ Trầm, trên bàn tiệc linh đình, trông anh ấy có vẻ rất lạc lõng, các thành viên đội MG đều cực kỳ tích cực, vui vẻ nâng ly kính rượu các ông chủ lớn và cổ đông lớn, mồm mép như bôi mật, nhưng đến lượt Esc, anh ấy chỉ đứng lên, nhẹ nhàng chạm ly, không nói những lời dư thừa, chỉ uống cạn ly rượu.
Bàn tiệc xã giao không phải là địa bàn mà anh ấy có thể kiểm soát, Summoner"s Rift mới là chiến trường của anh ấy.
Cả quá trình Từ Trầm đều luôn nhìn lén đánh giá Esc, đương nhiên Esc cũng chú ý tới ánh mắt của anh, anh ấy cầm ly rượu lên, chạm ly từ xa với anh, Từ Trầm vội vàng cầm ly lên, uống xong ly rượu này, anh cân nhắc, sau khi bữa tiệc kết thúc, có nên mời Esc cùng đấu một trận, chơi cùng với anh ấy đã là mong muốn nhiều năm của ah, nhưng mời một cách cá nhân như vậy, liệu có bị xem là một kiểu khiêu khích không, vì hiện tại ai cũng đều biết, ADC Eric đang được chú ý.
Mà Esc, thật ra cũng có chung ý tưởng với Từ Trầm, Eric mới nổi lên từ năm ngoái, thao tác và di chuyển của ADC có thể nói là kinh điển, anh cực kỳ tò mò về cậu ta.
Tuy nhiên, trong bữa biệt này vẫn còn một người trầm mặc khác, ngồi ở vị trí chủ tọa, Phó Nam Quân.
Anh ta thản nhiên dựa vào ghế, tay đặt lên bàn ăn, nhẹ nhàng gõ xuống rất có quy luật, ánh mắt thâm thúy nhìn vào Eric, bâng quơ mà đánh giá anh, dáng vẻ… đúng là một người tuấn tú lịch sự, thực sự dễ dàng được các cô gái nhỏ yêu thích.
"Esc." Phó Nam Quân đột nhiên quay sang Esc: "Chút nữa sau khi kết thúc, cậu có thể ký tên cho tôi không?"
Lời này vừa xong, tất cả mọi người đều sững lại, Phó Nam Quân của tập đoàn Phó Thị, một trong những cổ đông lớn nhất ở đây, là người có quyền cao chức trọng, ánh mắt cao hơn đỉnh, kiếm tiền tính bằng phút bằng giây, vậy mà lại xin chữ ký của Esc, điều này… có chút khó tin.
"Là bạn gái nhỏ nhà tôi, cô ấy là fan của Esc, tôi đã đồng ý với cô ấy, nếu có cơ hội gặp thì sẽ xin chữ ký của cậu về cho cô ấy." Phó Nam Quân bình tĩnh giải đáp.
Phó Nam Quân có bạn gái?!
Mấy vị cổ đông lớn có mặt ở đây, cũng có một số người là bạn bè xã giao của Phó Nam Quân, nhưng họ chưa bao giờ nghe nói anh ta có bạn gái. Tên này năm nay đã 32 tuổi rồi, ngày ngày chỉ bận rộn với công việc cùng xã giao, chưa bao giờ nghĩ tới vấn đề cá nhân mình. Trong vòng này cũng có khá nhiều phụ nữ xinh đẹp và điều kiện tốt muốn kết bạn với anh ta, nhưng Phó Nam Quân ở phương diện này, dường như có thể được miêu tả là thủ thân như ngọc, chưa từng có scandal tai tiếng với bất cứ người phụ nữ nào. Người đàn ông như vậy, vậy mà… lại có bạn gái rồi?
"Không thành vấn đề." Esc đồng ý một cách thản nhiên. Sau khi bữa tiệc kết thúc, người quản lý đã đưa tấm ảnh chụp Esc cầm chiếc cup vô địch trong cuộc thi PLP năm ngoái cho anh ấy, Esc nhận lấy, nhanh chóng lật mặt màu trắng phía sau rồi ký tên vào, đồng thời còn ghi thêm thời gian: 22/1, sau đó anh ấy bước đến chỗ Phó Nam Quân, đưa bức ảnh cho anh ta.
Phó Nam Quân gật đầu với anh ấy, mỉm cười đầy lịch sự: "Cảm ơn, bạn gái tôi biết được nhất định sẽ rất vui vẻ."
Lục Miên đúng là cực kỳ vui vẻ, khi Phó Nam Quân lấy bức ảnh có chữ ký của Esc từ trong túi ra, cô có cảm giác như mình đã nhận được một kho báu.
"Cảm ơn anh Nam Quân!" Ý cười trên mặt Lục Miên không thể giấu được, cô cẩn thận cất bức ảnh vào ngăn kéo tủ sách.
"Sao không gọi tôi là chú Phó nữa?" Phó Nam Quân đi tới bệ cửa sổ, trêu ghẹo nói.
"Anh Nam Quân càng ngày càng trẻ, gọi là chú cũng không thích hợp!" Từ trước đến nay, Lục Miên luôn có thể nói ngọt dỗ dành người lớn, từ nhỏ cô đã biết cách khiến họ vui vẻ, đây là phương diện cô giỏi nhất, mà cuộc sống 3 năm đại học vừa qua, Phó Nam Quân rất quan tâm chăm sóc cô, hai người hòa hợp rất nhẹ nhàng và tùy ý, Phó Nam Quân hài hước vui tính, có rất nhiều chủ đề chung với Lục Miên, do vậy, cô đã sớm coi anh ta như một người anh trai từ lâu.
Phó Nam Quân dạo quanh căn nhà 3 phòng ngủ mà cô thuê: "Căn nhà này của em quá nhỏ, nếu em sớm nói với tôi rằng em muốn chuyển nhà, tôi sẽ tìm giúp em một khu cao cấp hơn, hoặc là chuyển đến chỗ tôi, một mình tôi ở căn nhà to như vậy, cũng khá vô vị."
Người đàn ông có tuổi độc thân…
"Anh Nam Quân, mau chóng tìm cho em một người chị dâu đi thôi." Lục Miên cười đùa nói: "Ở một mình không có gì thú vị cả."
"Không quan tâm đến tiền tài, địa vị, thích cái người như tôi đây, chung sống với nhau còn cần phải có điểm chung mới có ý nghĩa…" Phó Nam Quân lắc đầu nói: "Tìm được người có thể chung sống với nhau cả đời, không hề dễ dàng như vậy."
Lục Miên nghĩ đến Lục Thời Huân và La Mạn Thanh…
Đúng là không dễ tìm…
"Nhất định sẽ có thôi." Lục Miên mở máy tính, vừa chạy chương trình vừa nói với Phó Nam Quân: "Giống như trò chơi 《Mê cung kỹ thuật số》này vậy, bên trong cứ mỗi một tổ hợp số, đều sẽ có một tổ hợp khác tương ứng với nó, cho dù cách nhau bao xa, cho dù ở giữa có phép tính hàm số phức tạp đến mấy, cuối cùng cũng sẽ tìm thấy nhau, chỉ cần phí chút tâm tư, lại thêm sự kiên trì vững lòng, chắc chắn sẽ tìm thấy tổ hợp tương ứng với mình, khi tất cả các chữ số đều đâu đã vào đấy rồi, thì trò chơi đương nhiên sẽ qua cửa thôi."
Phó Nam Quân bước đến bên cạnh cô, nhìn từng dòng code đang hiển thị trên màn hình do Lục Miên chạy, sự ma sát và va chạm giữa các con số hiện lên trong đôi mắt màu hạt dẻ của anh ta, tựa như đang có mạch nước ngầm âm trầm dậy sóng, bàn tay không tự giác đặt trên vai Lục Miên: "Sự kiên trì vững lòng tôi có, chỉ cần thêm chút tâm tư cho nó."
Buổi tối, Phó Nam Quân mời Lục Miên đi ăn, hai người cùng nhau bước ra khỏi tòa nhà, Lục Miên ngồi lên chiếc xe Bentley của Phó Nam Quân, xe vừa đi ra ngoài, thì ở trên một chiếc xe khác, Tô Huyền cũng bước xuống, gỡ kính râm ra, nhìn theo bóng dáng chiếc xe vừa rời đi, hơi cau mày lại, lẩm bẩm: "Phó Nam Quân?"
Cô gái Lục Miên này, lần nào cũng khiến cho cô ta ngạc nhiên, đầu tiên là Eric, bây giờ lại là Phó Nam Quân, thật sự là cao tay, lại có thể tóm gọn hai người đàn ông này trong lòng bàn tay.
–
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!