Chương 41: (Vô Đề)

Lục Miên không ngờ rằng trong phòng riêng của quán bar chỉ có 2 người, cô vốn tưởng rằng các thành viên của clb sẽ tụ tập chơi cùng nhau.

Hai người đàn ông, còn mấy chai bia chưa mở trên mặt bàn, so với đám người đang nhảy múa tưng bừng ở ngoài kia, trong phòng riêng có vẻ trầm mặc hơn, Từ Trầm một mình cầm micro chăm chú hát hò, mà người đàn ông còn lại bịt chặt tai, mặt mũi cau lại đầy đau khổ. =))))))))))

Nhìn thấy mấy người Lục Miên tới, giọng hát lệch tông lên tận trời cao của Từ Trầm cũng đột nhiên dừng lại, anh lập tức đứng dậy chào đón hai người tới.

"Các người đẹp đến rồi, mau ngồi đi." Người đàn ông còn lại cũng đứng dậy, nhìn qua có thể thấy anh ta lớn hơn Từ Trầm, khoảng 30 tuổi, mặc áo khoác bình thường, dưới cằm còn có râu, xem ra rất có dáng vẻ và mùi vị của đàn ông trưởng thành, lông mày đen rậm, đôi mắt đen sâu âm trầm, bị anh ta nhìn đến, liền có cảm giác gai lạnh sống lưng, ánh mắt đầu tiên lướt qua tưởng là một mí, nhưng nhìn lại thì là hai mí, đường nét trên khuôn mặt đơn điệu nhưng cũng không quá nhạt nhẽo, nếu nói đẹp, cũng không phải quá xuất sắc, nhưng cũng tuyệt đối không xấu.

"Eric, đại thần của tớ!" Đường Tô nắm lấy cánh tay Lục Miên, hai mắt gần như muốn nhảy ra ngoài: "Bây giờ chỉ có thể nhìn thấy cậu trên màn hình máy tính, đại minh tinh rồi! Mau ký tên trên quần áo cho tớ đi, tớ còn rao bán trên mạng."

Từ Trầm cũng không khách khí với cô ấy, cần chiếc bút trên bàn lên ký tên, nói đùa: "Ký lên quần áo làm gì, cậu cởi xuống tớ ký lên người cậu, cậu rao bán chính mình trên mạng là được rồi."

"Từ Trầm trước kia là hư ngầm, Eric bây giờ là bên trong lẫn bên ngoài đều quá hư đốn!" Đường Tô giả vờ tức giận nói.

Không thể nói chuyện với bạn học cũ mãi, thế là Từ Trầm liền giới thiệu để làm quen với nhau: "Đây là bạn tớ, Đoạn Trạch, cũng là ông chủ của quán bar này."

Đoạn Trạch lịch sự bắt tay với hai người, anh ta cư xử rất có phong độ, thể hiện phong thái của một người đàn ông trưởng thành.

"Bạn học Lục Miên, nghe danh đã lâu."

"Cô Đường Tô, tôi đã xem qua các bộ phim của cô, kỹ thuật diễn xuất sắc, khiến người khác khó lòng quên được."

"Người anh em này, cũng khá thành thật đấy." Đường Tô cười ha ha nói, nhìn thấy nụ cười này của cô ấy, khiến Đoạn Trạch nhìn không rời được mắt, Đường Tô hôm nay, đúng là mỹ nhân gợi cảm, hẳn là….. rất được lòng các cánh đàn ông.

Từ Trầm ngồi bên cạnh Lục Miên, Đường Tô đương nhiên ngồi cùng bên với Đoạn Trạch.

"Hai người đến rồi, lỗ tai của tôi cuối cùng cũng được giải thoát rồi."

Đoạn Trạch bất lực nhìn Từ Trầm, chỉ chỉ vào tai mình, rồi bày ra vẻ mặt bất đắc dĩ nhìn Đường Tô.

"Cảm thụ sâu sắc." Đường Tô cũng rất phối hợp mà cho anh ta một ánh mắt đầy an ủi.

"Này, hai người mới quen nhau được bao lâu, mà đã mắt đi mày lại rồi." Lục Miên thấy bọn họ bắt nạt Từ Trầm, liền không khách khí nói, tức giận mà nói: "Vậy được, đi lên hát một bài đi."

Lời này đúng lúc chạm vào lòng Đường Tô, cô cầm micro đi tới chọn bài hát, dù sao cũng là sinh viên tốt nghiệp trường nghệ thuật, cho dù là diễn xuất hay ca hát, đều bắt buộc phải có chút tài năng này, tiếng hát của cô ấy thực sự khiến người ta say mê. 

Lục Miên nhìn Đoạn Trạch, cả quá trình anh ta vẫn luôn chăm chú nhìn Đường Tô, rất cảm động.

"Anh ta là người bạn mà anh gặp ở Thượng Hải sao?" Lục Miên nhỏ giọng hỏi Từ Trầm.

"Không phải, anh ấy cũng là người Hạ Thành, anh trai hàng xóm, lớn hơn anh 8 tuổi, từ nhỏ đã quen nhau rồi." Từ Trầm ghé sát vào tai Lục Miên giải thích: "Anh ấy tới Thượng Hải khá sớm, khi anh tới đây, anh ấy vẫn luôn rất chăm sóc, giúp đỡ anh."

Thấy hai người chụm đầu thì thầm với nhau rồi nhìn về phía mình, Đoạn Trạch thấy vậy liền ngồi lại gần, chuẩn bị cùng Lục Miên tìm hiểu lẫn nhau.

"Eric ấy à, tôi nhìn nó lớn lên từ bé, tên nhóc này, thật sự không phải là người tốt lành gì, xấu xa lắm, em có thể thu thập được tên tiểu yêu này, Lục Miên, tôi thật sự khâm phục em đấy." Đoạn Trạch nói, rồi chạm cốc bia với Lục Miên.

Sau khi Đường Tô hát xong, Từ Trầm cuối cùng cũng không kìm chế được nữa, đi qua chọn bài hát, anh thật sự rất thích hát.

Từ Trầm vừa đi, Lục Miên liền xích lại gần Đoạn Trạch, cô đương nhiên không muốn bỏ lỡ cơ hội này, muốn tìm hiểu thêm về quá khứ của Từ Trầm qua Đoạn Trạch.

"Eric hồi nhỏ nghịch như vậy sao?"

"Đương nhiên, như tiểu ma vương vậy, đi khắp các hang cùng ngõ hẻm, vượt nóc trèo tường, chính là tiểu ma vương của đại viện." Đoạn Trạch nhớ lại nói.

"Ồ, không nhìn ra nha, cấp 2 Từ Trầm khá trầm lắng mà." Đường Tô kinh ngạc kêu lên.

"Tôi đang nói tới Eric trước lúc 10 tuổi." Đoạn Trạch dừng lại một chút, cuối cùng mới nói: "Khi bố cậu ấy qua đời, cậu ấy đã thay đổi rất nhiều, gia đình cậu ấy cũng thay đổi rất nhiều…." Anh ta lắc đầu cười đau khổ: "Thôi, không nói cái này, chúng ta nói chuyện khác đi."

Lục Miên rất muốn biết, bố của Từ Trầm chết như thế nào, nhưng vì Đoạn Trạch không muốn nói nữa, hơn nữa Đường Tô cũng đang ở đây nên cô cũng không hỏi thêm nữa.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!