Sau giờ học, Đường Tô và Hạ Kiêu Dương không biết đã trốn đi đâu đó chơi rồi, hôm nay đến lượt tổ của Lục Miên dọn dẹp vệ sinh, cô là người cuối cùng rời khỏi lớp, kiểm tra lại cửa sổ rồi về chỗ mình lấy cặp sách, đột nhiên phía sau có tiếng bước chân, Lục Miên quay đầu lại thì chỉ nhìn thấy Từ Trầm đang đeo cặp sách vội vàng đi vào lớp học.
Hô hấp của Lục Miên nhất thời căng thẳng.
"May mà còn có người." Từ Trầm nói thầm, tựa như đang nói với chính mình, nhưng Lục Miên lại không dám tiếp lời.
Chỉ thấy anh bước về chỗ ngồi của mình, rồi lấy ra một tờ đề thi trắng tinh trong hộc bàn, là bài tập Toán hôm nay, hóa ra anh chàng này quên mang về.
Sau khi Từ Trầm lấy được đề thi, ngẩng đầu ngước lên nhìn Lục Miên, Lục Miên thở dồn dập, mặt hơi đỏ lên….
"Bạn học Từ Trầm, cậu để quên gì à?" Mặc dù đã biết rồi còn cố hỏi, nhưng cô cũng đã lấy hết sự can đảm của mình.
"À, ừm." Từ Trầm giơ tờ đề trong tay lên, sau đó nói: "Cậu có đi luôn không? Chúng ta cùng nhau đi." Nói xong, anh chậm rãi bước ra khỏi lớp học.
Trái tim Lục Miên đập nhanh đến mức gần như nhảy ra khỏi lồng ngực, nhanh chóng cầm cặp lên, đi theo anh.
Mặc dù dáng người Từ Trầm không cao bằng Hạ Kiêu Dương cao gần 1m9, nhưng anh cũng cao hơn 1m8, khi đi cạnh nhau Lục Miên chỉ cao tới ngang ngực anh, nhìn như Từ Trầm đang dẫn theo con gái vậy.
Hai người im lặng bước ra khỏi khu dạy học, Từ Trầm đi đến nhà xe để lấy chiếc xe đạp của mình, là một chiếc xe hãng Phượng Hoàng rất cũ, nhìn qua chắc cũng có tuổi đời lâu năm rồi, nhưng có lẽ vì anh đang đạp trên đó nên trông chiếc xe đạp kiểu cũ này trở nên hầm hố, ương ngạnh hơn rất nhiều so với những chiếc xe đạp thời thượng khác.
Từ Trầm đẩy xe cùng Lục Miên đi về phía cổng trường.
"Vì sao phải ghi chép lại điểm số của tớ?" Từ Trầm đột nhiên hỏi, khiến Lục Miên không kịp đề phòng.
"Thầy giáo bảo tớ cố gắng giúp đỡ cậu việc học." Đầu óc linh hoạt của Lục Miên cũng không phải để trưng, lập tức bịa chuyện nói: "Tớ muốn xem điểm số của cậu, xem còn bao nhiêu chỗ có thể tiến bộ được."
Khóe miệng Từ Trầm cong lên: "Là tớ suy nghĩ nhiều rồi."
Trái tim Lục Miên đột nhiên run lên….. anh nghĩ cái gì?
Từ Trầm lập tức đưa tờ đề Toán trong tay cho Lục Miên: "Nếu đã như vậy, thì cậu giúp tớ làm đi."
Lục Miên ngơ ngác nhận lấy tờ đề từ tay anh.
Từ Trầm leo lên xe đạp, quay đầu lại mỉm cười với cô: "Nhớ là phải cố ý sai vài câu nhé." Nói xong, anh liền đạp nhanh như cơn gió, để lại Lục Miên một mình ngây người đứng ở trước cổng trường.
Giúp anh học tập và tiến bộ, chứ không phải là giúp anh làm bài tập đâu!
Lục Miên ôm tờ đề thi của Từ Trầm ngồi trên xe bus, khóe miệng luôn không tự chủ được mà cong tít lên, nhìn phong cảnh lướt nhanh ngoài cửa sổ, tâm trạng cực kỳ vui vẻ.
Tờ đề thi của Từ Trầm rất sạch sẽ, anh chỉ viết hai chữ Từ Trầm một cách ngay ngắn ở chỗ vị trí tên họ, đánh dấu quyền sở hữu của bài thi. Lục Miên ngửi mùi của đề thi, mùi mực hòa quyện với hương thơm tinh tế của loại bút mực ghi tên anh, vô cùng trân quý.
Dưới ánh đèn bàn, Lục Miên dành 3 tiếng đồng hồ để hoàn thành tờ đề thi này một cách cẩn thận nghiêm túc, thời gian dài gấp đôi thời gian cô làm đề thi của mình lúc chiều.
Mỗi một chữ số, mỗi một công thức đều viết gọn gàng ngày ngắn, vô cùng hoàn mỹ.
Làm xong bài thi, đầu óc Lục Miên thư giãn vài giây, sau đó lấy đề thi Toán của mình ra, đối chiếu đáp án. Đột nhiên cô nhớ tới lời Từ Trầm đã nói, phải cố ý sai vài câu, vì vậy ở phần câu hỏi trắc nghiệm, cô đã tẩy đi những câu trả lời đúng, chọn những đáp án sai, cuối cùng là một câu hàm số, cô cũng sửa lại một vài công thức phần cuối, giả vờ như bất cẩn mà làm sai.
–
Tiết Toán ngày hôm sau, giáo viên dạy Toán tức giận đùng đùng bước vào lớp học, trực tiếp gọi thẳng tên Từ Trầm: " Từ Trầm, đề thi này của em là do ai viết?"
Nhịp tim của Lục Miên chợt nhảy lên.
Từ Trầm chớp chớp đôi mắt to với hàng mi dài, thản nhiên nói: "Lục Miên ạ."
Anh bán đứng đồng đội của mình không một chút do dự.
Các bạn cùng lớp lập tức phát ra những tiếng "ồ à" đầy ý tứ.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!