Chương 39: (Vô Đề)

Đêm qua Hoàng Hân Nhiên không quay về ký túc xá, đó cũng là điều bình thường, cậu ta có bạn trai, thường xuyên không về phòng ký túc.

Buổi sáng, Lục Miên vừa gọi điện thoại cho Từ Trầm, vừa vội vã đi ra khỏi phòng ký túc.

"Anh sắp lên máy bay rồi." Giọng nói từ tính của Từ Trầm vang lên, xen lẫn với thông báo của sân bay: "Nhớ anh à?"

Cô nhớ đến mức mất ngủ cả đêm qua, cứ một chút một chút lại nhìn thời gian trên điện thoại, đến 3 giờ sáng lại nhìn chút nữa, đêm dài đằng đẵng, cô ước gì trời sẽ sáng ngay lập tức.

"Bây giờ em cũng đi ra ngoài rồi, đến đón máy bay, thời gian vừa hay đúng lúc." Lục Miên khóa cửa phòng, đi về phía hành lang.

"Không cần, sân bay nhiều người lắm, em thấp như vậy, căn bản là không nhìn thấy người." Từ Trầm phía bên kia nhẹ nhàng nói: "Anh đến trường tìm em."

Mỗi lần King trở về sau mỗi trận đấu, sân bay sẽ chen chúc hàng chục nghìn người hâm mộ, khung cảnh cực kỳ hoành tráng.

"Anh đừng lo cho em, cứ đi theo đội là được." Lục Miên chỉ muốn nhìn thấy anh từ xa trong đám người: "Có nhớ trước đây em đã từng nói, muốn trở thành fangirl của anh, chồng chiến thắng trở về sao em có thể không đến sân bay đón người được chứ?"

"Hử? Vừa rồi gọi anh là gì?" Thanh âm của Từ Trầm bên kia đột nhiên vang lên: "Gọi lại lần nữa."

Mặt Lục Miên đỏ ửng lên, ngày ngày bị chữ "chồng" của Diệp Lam treo trên miệng cũng khiến cô quen miệng bất ngờ nói ra, thực ra cũng không có ý gì khác đâu!

"Không phải các fangirl đều gọi như vậy sao." Cô nhỏ giọng nói: "Được rồi, em cúp máy đây." Không đợi Từ Trầm kịp phản ứng lại cô đã vội vàng cúp máy.

Lúc Lục Miên đi ra khỏi tòa ký túc, cô lại nhận được một tin nhắn của Từ Trầm: "Đừng đến lối ra sân bay, em cứ trực tiếp bắt xe bus rồi xuống trạm dừng thứ 3, ở đó đợi anh."

Lục Miên mỉm cười trả lời: "Được."

Muốn đi ra cổng trường nhất định phải đi qua một đoạn đường rừng tối tăm, bỗng gặp phải Hoàng Hân Nhiên cùng với bạn trai của cậu ta – đàn anh dáng người cao lớn cũng học ngành Khoa học Máy tính.

Lục Miên lập tức dừng lại, nhìn bọn họ đầy phòng bị, Hoàng Hân Nhiên nhìn thấy Lục Miên đi tới, liền kéo tay áo của bạn trai ra hiệu, tên đàn anh kia liếc nhìn Lục Miên một cái, sau đó ném tàn thuốc trên tay xuống đất, đi về phía Lục Miên, Lục Miên lập tức theo bản năng lùi lại.

Tên đàn anh kia có mái tóc húi cua, hơi mũm mĩm nên trông rất đô con, anh ta hét lên với Lục Miên: "Nghe nói mày thường xuyên bắt nạt Hân Nhiên nhà tao?" Giọng của anh ta rất thô, có chút chèn ép người khác.

"Cậu nói với anh ta như vậy sao?" Lục Miên nhìn Hoàng Hân Nhiên với ánh mắt không thể tin được: "Tôi bắt nạt cậu sao?"

Vẻ mặt của Hoàng Hân Nhiên có chút không tự tin, hai tay chà sát quần áo, sau đó đi lên nói: "Cậu vu oan tôi trộm mã code của cậu."

"Vu oan?" Lục Miên đúng là chưa bao giờ gặp loại người vô liêm sỉ như vậy, lạnh giọng nói: "Nếu như cậu thực sự vô tội, có thể đợi sau khi tôi báo cáo với trường học, cậu có thể tự bào chữa cho mình, ai đúng ai sai liền có thể biết. Bây giờ cậu lại chặn tôi ở chỗ này, nói cái gì cũng không rõ ràng, lãng phí thời gian." Cô còn đang vội vàng đến đón máy bay, không có thời gian tranh cãi với bọn họ.

"Cây ngay không sợ chết đứng, sợ mày chắc!" Tên đàn anh kia hừ một tiếng, Hoàng Hân Nhiên đi tới kéo anh ta một cái, anh ta lập tức nói: "Không được, chuyện này không thể làm to đến tai trường được, cho dù mày không cần mặt mũi thì Hân Nhiên nhà tao vẫn cần thể diện chứ!"

Lục Miên cười lạnh, sau đó hỏi Hoàng Hân Nhiên: "Cậu thật sự cần mặt mũi sao?"

Khuôn mặt Hoàng Hân Nhiên đỏ bừng, sau đó tức giận nói: "Lục Miên, sao cậu cứ một vừa hai phải không bỏ qua cho tôi? Tha cho tôi không được sao?"

"Không được." Lục Miên đúng là cạn lời, không muốn để ý tới bọn họ nữa, cô trực tiếp đi thẳng về phía trước.

Hoàng Hân Nhiên lại đẩy bạn trai một cái, tên đàn anh kia lập tức đi tới túm lấy cánh tay của Lục Miên, vóc dáng cô vốn dĩ đã nhỏ, còn bị anh ta túm mạnh như vậy, cả người loạng choạng suýt vấp ngã.

"Anh làm cái gì thế!" Lục Miên giãy dụa muốn thoát ra: "Đây là trường học đấy, còn muốn ra tay đánh người à?"

"Tao nói rồi, chuyện này không được phép báo lên nhà trường, bằng không ta sẽ không để mày đi đâu." Tên đàn anh kia túm chặt lấy tay áo của Lục Miên, Lục Miên vùng vẫy muốn thoát, nhưng đột nhiên anh ta buông tay, theo quán tính, Lục Miên liền ngã xuống bồn hoa ven đường, cánh tay bị lan can sắt sắc nhọn của bồn hoa cứa qua, máu rỉ ra.

Nhìn thấy Lục Miên ngã xuống bồn hoa chưa đứng dậy, Hoàng Hân Nhiên có chút hoảng sợ, nhưng cậu ta vẫn đi tới trước mặt cô, nhìn từ trên cao đầy khinh bỉ xuống, nói: "Hôm nay chỉ là một bài học nhỏ dành cho cậu, nếu như cậu thật sự dám đi mách lẻo với trường, tôi sẽ không bỏ qua cho cậu. Lục Miên, tốt với người khác chính là lợi cho mình, đừng đợi đến khi tốt nghiệp rồi, mọi người đều khó chịu lẫn nhau." Nói xong, cậu ta liền quay người rời đi, tên đàn anh kia cũng đi theo sau lưng cậu ta.

Lục Miên chật vật đứng dậy khỏi bồn hoa, lấy khăn giấy trong túi ra lau vết thương trên tay, cũng không có gì quá nghiêm trọng, sau khi ấn một lúc thì cũng không còn chảy máu nữa. Cô vỗ nhẹ vết bùn bẩn trên người, còn đang nghĩ xem có nên quay lại thay quần áo hay không, nhưng may mắn thay, hôm nay cô mặc một chiếc áo lông vũ màu sẫm, sau khi vỗ nhẹ thì cũng không còn dấu vết quá rõ ràng. Nhìn thời gian, cô trực tiếp chạy thẳng về phía cổng trường, không có thời gian quay về ký túc sửa soạn lại, máy bay của Từ Trầm nhiều nhất có thể hạ cánh trong 1 giờ, mà cô đi từ trường đến sân bay cũng cần ít nhất 50 phút.

Nhưng Lục Miên cũng không có tính chuẩn, khoảng thời gian này đúng giờ cao điểm, tắc đường!

Lần đi này kéo dài gần 2 tiếng, trên đường đi cô luôn lướt weibo, các fangirl đã đăng rất nhiều ảnh của Eric khi anh rời sân bay, ngay khi cô cho rằng Từ Trầm chắc chắn đã sớm rời đi thì xe bus cuối cùng cũng đã đến.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!