Chương 34: (Vô Đề)

Khi Lục Miên nghe được thanh âm của anh, cả người cứng đờ lại, toàn bộ máu trong cơ thể lập tức dồn hết lên đỉnh đầu. Sao anh lại ở đây! Sao anh lại… ở đây!

Lão Côn vừa lăn vừa bò vào hậu trường, đẩy đẩy Lục Miên: "Sao rồi, chị vui đến mức ngây người rồi chứ gì! Chị còn không mau ra ngoài đi, đại thần Eric mà chị luôn ngưỡng mộ đang ở phòng cạnh hội trường chờ chị đấy! Hè hè! Xem ra anh ấy cũng rất tán dương chị đấy…"

Hai tai của Lục Miên ù đi, cũng không thấy Lão Côn đang nói gì, bước chân hoàn toàn không theo khống chế của cô, đi ra ngoài hành lang hậu trường, đi đến căn phòng bên cạnh giảng đường, hít sâu một hơi, rồi đẩy cửa đi vào.

Căn phòng vắng tanh, Từ Trầm tựa người vào từng, vẫn là dáng người cao lớn, anh mặc một chiếc áo len rộng màu xanh đậm, nhiều năm không gặp, đôi chân của anh đã trở nên thon dài hơn nhiều, thấy Lục Miên đi vào, anh quay người lại, xa xa nhìn cô: "Bạn học Lục, đã lâu không gặp."

Thấy đôi mắt Lục Miên đang nhìn chằm chằm vào mình, Từ Trầm cười khẽ, vẫn dùng giọng điệu bình tĩnh nhàn nhạt nói: "Bạn học Lục không định chuẩn bị cho tớ một cái ôm sau lâu ngày gặp lại sao?"  (Mỏ không chỉ hỗn lại còn thèm đòn =)))))))))

Anh vừa dứt lời, Lục Miên đã trực tiếp lao về phía anh, đồng thời cởi chiếc cặp đựng máy tính ra, chạy tới đập mạnh chiếc túi vào người anh: "Ôm em gái nhà cậu! Từ Trầm, cậu khốn nạn!"

Túi đựng máy tính đánh mạnh vào người Từ Trầm, cảm xúc Lục Miên kích động, mặt nghẹn đến mức đỏ bừng, Từ Trầm vừa trốn vừa muốn duỗi tay ra kéo cô lại: "Đừng đánh nữa, không mệt à."

Chiếc túi máy tính nặng như vậy, anh thật sự sợ cô sẽ mệt.

Lục Miên thở hồng hộc cầm túi, sau đó lảo đảo lùi lại hai bước, xoay người lại, đôi mắt đỏ hoe cầm theo túi chạy ra ngoài hành lang.

Lão Côn, Lý Huy còn có Đại Châu đã đứng xung quanh ngoài cửa, thấy Lục Miên đi ra vội vàng bước tới, nhưng còn chưa kịp nói gì, Lục Miên cũng không thèm để ý đến ai, trực tiếp chạy thẳng về phía cầu thang.

Mọi người đều không biết gì, nhìn nhau bối rối.

"Không nhìn nhầm đấy chứ, chị ấy có phải đang khóc không?" Lão Côn sờ đầu có chút khó hiểu hỏi.

"Không nhìn nhầm đâu, đúng là đang khóc." Lý Huy lẩm bẩm.

"Chuyện gì xảy ra thế!" Đại Châu đi vào phòng, nhìn thấy Từ Trầm vẫn đứng yên ở đó không nhúc nhích, bộ dáng rất chật vật.

"Eric, có phải cậu bắt nạt con gái nhà người ta không?" Đại Châu bước vào phòng liền mắng anh: "Người ta chỉ là một em gái nhỏ, cậu không thể mang dáng vẻ như lúc phê bình bọn anh để phê bình người ta được!"

Từ Trầm không nói gì, trên môi vẫn nở nụ cười nhạt, rồi trực tiếp đi ra khỏi căn phòng.

"Cái người này… trúng tà à hay sao?" Đại Châu chưa từng thấy Từ Trầm cười một cách quỷ dị như vậy.

– 

Lục Miên trở lại ký túc xá, ngây người gần nửa tiếng mới bình tĩnh lại, bây giờ lại có chút hối hận, không dễ dàng gì mới được gặp lại anh, ở một mình với anh, cô chỉ lo phát giận, thậm chí cũng không nhìn anh một cách cẩn thận.

Ai quen thân với Lục Miên đều biết, cô bình thường không hay tức giận.

Lục Miên mở máy tính lên, mở phần mềm bắt đầu lập trình, sự trình tự và sắp xếp giữa các con số và mã code có thể khiến cô bình tĩnh lại. Không lâu sau, cửa phòng ký túc mở ra, bạn cùng phòng Hoàng Hân Nhiên bước vào, ánh mắt của cô ta rơi vào màn hình máy tính của Lục Miên, Lục Miên đang tập trung gõ bàn phím nên không hề chú ý đến cô ta.

"Lục Miên, cậu lập trình game à?" Hoàng Hân Nhiên đi đến bên cạnh cô, rất hứng thú hỏi: "Có phải lại sắp kiếm một mớ tiền không?"

"Mới chỉ là ý tưởng thôi, thử xem sao đã, không nhất định có thể thành công." Cặp kính gọng đen của Lục Miên được bao phủ bởi tầng ánh sáng xanh.

"Tớ hâm mộ cậu quá, tùy tiện viết code cũng có thể kiếm tiền dễ dàng." Giọng điệu Hoàng Hân Nhiên có chút chua chát: "Đến đồ án tốt nghiệp cũng khiến tớ nhức hết cả đầu rồi."

Không có đồng tiền nào là dễ dàng kiếm được cả, Lục Miên cũng không tranh cãi với cô ta, chỉ nói: "Cố lên."

Lúc này, Trương Thanh Thanh từ trong phòng vệ sinh thò đầu ra, giọng nói bén nhọn hét lên: "Hoàng Hân Nhiên, có phải cậu lại dùng dầu gội của tôi không?"

"Ai dùng dầu gội của cậu chứ! Đừng có vu oan giá họa cho người khác!" Hoàng Hân Nhiên cũng đáp trả một cách mạnh mẽ.

"Dầu gội của tôi mới mua tháng trước, bây giờ đã sắp thấy đáy rồi, nửa chai dầu gội của cậu không hề giảm bớt, không phải cậu thì còn có thể là ai chứ!" Trương Thanh Thanh cầm hai chai dầu ra để so sánh, chai của Hoàng Hân Nhiên đúng là không thấy dùng mấy, còn chai Schwarzkopf của Trương Thanh Thanh thì cũng không còn bao nhiêu.

"Chai Head & Shoulders của cậu cũng phải hơn hai tháng rồi đấy nhỉ, một chút cũng không thấy vơi bớt!" Trương Thanh Thanh tức giận nói: "Tôi biết ngay mà, làm sao dầu gội của tôi lại hết nhanh như vậy được, chắc chắn là do cậu dùng trộm!"

"Cậu đừng có mà ngậm máu phun người, tôi không giống cậu, ngày nào cũng gội đầu." Hoàng Hân Nhiên chống tay lên hông cãi lại: "Nói tôi dùng của cậu, lấy chứng cứ ra đây!!"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!