Chương 3: (Vô Đề)

Khi hai người ra khỏi văn phòng, Hạ Kiêu Dương đi tới trước mặt bọn họ, ôm bả vai Từ Trầm, cao giọng hỏi: "Lão Trần gọi cậu có chuyện gì thế?"

"Còn có thể là gì nữa, bảo mình tránh xa cậu ra, cố gắng học tập bạn học Lục." Giọng anh hơi trầm xuống, giống như giai điệu phát ra từ đàn cello, ngước mắt lên nhìn Lục Miên.

Thấy anh nhắc đến tên mình, Lục Miên giật mình, nhìn anh một cái rồi cúi đầu mất tự nhiên mà trở về phòng học của mình.

"Mặc kệ thầy ấy, tối nay chúng ta đi loát đi." (Loát chính là lol, tên viết tắt của Liên Minh Huyền Thoại)

"Ừm."

"Tối nay các cậu định lập team sao? Có thể đưa tớ đi cùng không?" Phương Khai Vũ quay người lại, nói với Từ Trầm và Hạ Kiêu Dương ngồi ở hàng sau.

"Phương Đầu Đá, với thao tác như học sinh tiểu học của cậu thì vẫn nên ở nhà tự luyện tập thêm thì hơn." Hạ Kiêu Dương từ chối không chút khách khí.

"Tớ sẽ không kéo chân các cậu đâu!" Phương Khai Vũ đỏ bừng mặt, cố chấp nói.

"Chưa chắc cậu có thể làm được."

"Kiêu Dương, lão Từ, các cậu một Bạch Kim 1, một Vàng 1, lại còn mang theo Đầu Đá, không có vấn đề gì chứ?" Trần Trạch bên cạnh đi tới, cười toe toét: "Nếu các cậu không có tự tin như vậy, thì thêm tớ đi cùng đi." Trần Trạch là học sinh đứng đầu lớp, trong game thì rank Kim Cương, nghe nói còn có trình độ Piano cấp 10, chính là học thần được các bạn nữ trong lớp sùng bái.

"Chúng tôi đánh xếp hạng, cậu ấy ngay cả anh hùng còn chưa gom đủ nữa kìa." Hạ Kiêu Dương khó chịu nói, không phải cậu muốn nhắm vào Phương Khai Vũ, chủ yếu là vì cái thái độ ngạo mạn không coi ai ra gì của Trần Trạch khiến cậu cay mắt.

"Không sao, chơi đấu thường thôi." Từ Trầm từ đầu đến cuối vẫn không nói chuyện cuối cùng cũng lên tiếng, coi như đồng ý mang theo Phương Khai Vũ, Phương Khai Vũ cảm kích nhìn anh: "Cảm ơn cậu."

Sau giờ học, Lục Miên nhìn 3 người Từ Trầm, Hạ Kiêu Dương và Phương Khai Vũ cùng nhau khoác cặp đi ra khỏi lớp học, Hạ Kiêu Dương vẫn cầm theo quả bóng rổ của mình, nói chuyện với Đường Tô một lúc ở cửa lớp rồi sau đó mới đuổi theo nhóm người Từ Trầm.

Trần Trạch vẫn ở trong lớp học ôn bài, cậu ta cũng sẽ không thật sự đi chơi game cùng bọn họ, chẳng qua là nghỉ hè vừa rồi muốn thử chơi một chút nên mới lên rank Kim Cương, nhưng lúc này, cậu ta phải giành giật từng giây một, một khắc cũng không thể nơi lỏng, cậu ta không giống những tên không có tiền đồ kia, cậu ta ở trong lớp xếp hạng 2, đuổi theo Lục Miên sát sao.

Lục Miên đeo cặp sách, cùng Đường Tô đi ra khỏi lớp học, như là vô tình hỏi: "Tô Tô, bọn Kiêu Dương đi chơi game à?"

"Đúng vậy." Đường Tô bĩu môi, tức giận nói: "Rõ ràng cậu ấy đã hứa với mình là sẽ lên thư viện ôn bài cùng nhau, Kiêu Dương nhà mình chính là bị Từ Trầm dạy hư rồi."

"Game gì thế? Ngay cả bạn gái cũng đều gác sang một bên?" Ánh mắt Lục Miên chợt lóe sáng, nhưng lại rũ xuống như hỏi vu vơ.

"Gọi là cái gì mà…. Liên Minh Huyền Thoại." Đường Tô nhớ lại nói: "Chém chém giết giết, có gì hay ho cơ chứ."

Đường Tô không ngờ rằng, nhiều năm sau khi nói ra những lời này, cô ấy cũng sẽ trở thành một fans cuồng của giới thể thao điện tử LOL.

Liên Minh Huyền Thoại, Lục Miên ghi nhớ 4 chữ này.

Nhà của Lục Miên nằm trong một khu biệt thự cao cấp, mỗi ngày cô phải mất 40 phút di chuyển bằng phương tiện công cộng để đến trường, bố của Lục Miên – Lục Thời Huân đã rất nhiều lần đề nghị cho cô một chiếc xe cùng tài xế riêng, nhưng lần nào cũng bị Lục Miên từ chối, lý do chính là sợ bị bạn học nhìn thấy sẽ ảnh hưởng xấu, đương nhiên Lục Thời Huân cũng rất khen ngợi tính cách của con gái nên cũng không kiên trì nữa.

Lục Miên đương nhiên sẽ không để cho Lục Thời Huân phái tài xế riêng theo dõi quỹ thời gian riêng của cô sau giờ học.

Sau khi Đường Tô tạm biệt cô và xuống xe, cô lấy đề thi Khoa học tổng hợp (gồm Vật Lý, Hóa Học và Sinh Học)  được phát hôm nay ra xem, bắt đầu phân tích những câu sai của mình.

Khi Lục Miên trở về nhà, trong nhà vẫn trống rỗng như vậy, chỉ có bóng dáng thím Chu – bảo mẫu của nhà cô vẫn đang bận rộn ở trong bếp, Lục Miên lên phòng mình, công việc của Lục Thời Huân rất bận rộn, thường xuyên ra nước ngoài, mà La Mạn Thanh, cũng có những buổi xã giao và cuộc sống riêng của mình, thường về nhà khá muộn.

Lục Thời Huân năm nay đã 60 tuổi, mà mẹ của cô La Mạn Thanh chỉ mới ngoài 40, hai người kém nhau đến 20 tuổi. La Mạn Thanh quen biết người đàn ông ở tuổi trung niên như Lục Thời Huân khi bà còn đang học đại học, sau khi tốt nghiệp thì hai người kết hôn, năm thứ hai liền sinh ra Lục Miên.

Nhiều năm như vậy, Lục Miên có thể nhìn ra được, La Mạn Thanh không có tình cảm gì với Lục Thời Huân, khi ông ở nhà, bà sẽ đóng vai một hiền thê lương mẫu, khi ông không ở nhà, bà sẽ ăn mặc đẹp đẽ, chìm đắm trong xa hoa trụy lạc, bà còn từng thẳng thắn nói với Lục Miên: "Mẹ gả cho bố con cũng chỉ vì tiền của ông ấy."

Lục Miên không hề chỉ trích La Mạn Thanh chút nào, chỉ là so sánh với sự thờ ơ của La Mạn Thanh với cô, thì cô thích Lục Thời Huân hơn, người ở độ tuổi này có sự hiểu biết riêng về cuộc sống, khi nói chuyện với ông, Lục Miên cảm thấy vui vẻ, Lục Thời Huân biết cách giáo dục Lục Miên như thế nào để cô trở thành một người tốt hơn. Đồng thời, sự chăm sóc tỉ mỉ và chu đáo của ông dành cho cô từ phương diện học tập đến cuộc sống cũng đủ thể hiện khía cạnh tinh tế và dịu dàng nhất của một người đàn ông có hoài bão lớn. Với một người đàn ông quyến rũ và thành công như vậy, Lục Miên khó có thể tưởng tượng được sao La Mạn Thanh lại không yêu ông.

Lục Miên trở về phòng, lấy từ trong cặp ra một quyển vở bài tập trắng tinh mới toanh, vừa định bắt đầu viết thì ánh mắt lại chuyển đến máy tính.

Chiếc máy tính này bình thường cô trừ việc tải xuống một số tài liệu học tập thì cơ bản đều không dùng làm việc khác. 

Cô bật máy tính lên, nhập mấy chữ "Liên Minh Huyền Thoại" vào Baidu.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!