"Bạn học tới à?" Lục Thời Huân đặt vali ở ngay cửa ra vào, bước vào phòng khách, vẻ mặt vô cảm đánh giá Từ Trầm.
"Cháu chào chú, cháu là Từ Trầm, bạn cùng lớp với Lục Miên ạ." Từ Trầm nhìn ông nói.
"Ồ! Chú nhớ ra cháu rồi, lần họp phụ huynh trước, chú đã ngồi nói chuyện với mẹ cháu." Lục Thời Huân gật đầu, liếc nhìn Lục Miên đang đứng ngây người ở cửa phòng bếp, sợ tới mức mặt mày tái mét: "Muộn thế này rồi, trong nhà có khách tới sau không mời bạn ở lại ăn ăn tối, dì Chu đâu?"
"Xin…. xin nghỉ rồi ạ…" Lục Miên nghe thấy giọng nói run rẩy của mình.
Lục Thời Huân cởi áo khoác ngoài rồi treo lên giá, sau đó nói: "Vậy bố sẽ đích thân xuống bếp, Tiểu Từ, cháu ở lại ăn trưa nhé."
"Chú vừa về đến nhà, chú cứ nghỉ ngơi trước đi ạ, để cháu nấu." Từ Trầm nói.
"Không được, Lục gia nhà chú có quy tắc, không thể để khách động tay động chân." Lục Thời Huân kiên trì, đi vào phòng bếp nó với Lục Miên: "Con đứng ở bên cạnh giúp bố đi."
Từ Trầm cởi tạp dề ra, bất đắc dĩ nhìn Lục Miên, Lục Miên cắn môi, đi vào phòng bếp, nghiêm túc đứng bên cạnh Lục Thời Huân.
"Bạn trai à?" Lục Thời Huân bình tĩnh hỏi, cho một chút dầu vào chảo, sau đó đập một quả trứng.
"Không phải ạ." Lục Miên cắn răng cúi đầu xuống, vẫn muốn bao biện một chút.
"Không phải bạn trai mà con có thể dẫn về nhà được à?" Giọng nói của Lục Thời Huân không phân biệt được vui buồn.
Tim Lục Miên đập nhanh, vô cùng đáng thương nhìn Lục Thời Huân: "Bố ơi, bố tức giận sao?"
"Nghe lời nói thật?"
"Vâng ạ."
"Có chút." Ông rắc chút gia vị vào chảo: "Tình cảm không phải là chuyện đùa, con vẫn còn quá nhỏ."
"Con cũng không đùa." Lục Miên lẩm bẩm nói: "Con thật sự rất thích cậu ấy."
"Cứ vậy mà chắc chắn sao?"
"Chỉ cần cậu ấy cũng vậy, con liền có thể chắc chắn." Lục Miên ngoan cố gật đầu.
….
Trên bàn ăn, Lục Thời Huân ngồi ở đầu bàn, hai người ngồi ở bên cạnh, Từ Trầm đối với Lục Thời Huân, không hề kiêu ngạo cũng không nịnh nọt, điểm này khiến cho Lục Thời Huân có ấn tượng tốt với anh. Dù sao loại chuyện bị phụ huynh bắt gặp này, thế nào cũng sẽ có chút chột dạ,, nhưng trong đôi mắt trong suốt của anh thật sự rất bình tĩnh.
"Tiểu Từ, sau này cháu muốn học trường đại học nào?" Lục Thời Huân cuối cùng cũng mở miệng hỏi.
"Cháu vẫn chưa suy nghĩ kỹ." Từ Trầm trả lời: "Chờ điểm thi đại học rồi tính ạ."
"Không tự tin vậy à?"
"Không phải ai cũng có thành tích ổn định như Lục Miên."
Lục Thời Huân gật đầu, sau đó chuyển đề tài nói: "Cháu có ước mơ gì?" Ông cũng không hỏi thẳng sau này anh muốn làm gì, mà trực tiếp hỏi anh về ước mơ.
Từ Trầm nhìn Lục Miên, Lục Miên lắc đầu, ra hiệu anh không được nói sự thật.
Không được nói à?
Ước mơ của anh…. không thể nói ra sao….
Đúng rồi, lấy việc chơi game ra làm nghề nghiệp sau khi tốt nghiệp, là mục tiêu theo đuổi cả đời, nói ra nghe có vẻ không tốt lắm thì phải.
"Cháu muốn trở thành một tuyển thủ thể thao điện tử chuyên nghiệp." Giọng của Từ Trầm trầm thấp, anh ngước mắt lên nhìn thẳng vào ánh mắt của Lục Thời Huân: "Nếu thật sự phải nói về ước mơ, cháu muốn trở thành quán quân thế giới."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!